Cung Ngũ từ từ đi theo sau người phụ nữ kia về phía trước, người phụ nữ kia không biết nói tiếng Anh, càng không biết nói tiếng Trung, chỉ nhanh nhẹn đi trước dẫn đường.
Cung Ngũ đi được một nửa1đột nhiên dừng bước, nói với bóng lưng của bà ta, “Cô ơi, đột nhiên tôi lại không muốn đi vệ sinh nữa, tôi quay về đây!”
Nói xong, cô men theo đường cũ quay lại.
Chiêm Húc đứng nguyên8tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đi nhanh vậy à?”
Cung Ngũ nhe răng cười: “Bỗng nhiên tôi không muốn đi vệ sinh nữa, cho nên quay về thôi.
Anh Chiêm, chúng ta bắt đầu thôi!”
Chiêm Húc gật2đầu: “Chắc chắn là muốn đánh cược chứ?”
“Chắc chắn!”
Cung Ngũ đáp: “Nếu không thì tôi đã không quay lại rồi.
Đánh xong tôi mới đi vệ sinh.”
Căn phòng trúc trong rừng rất đơn sơ nhưng có một4chiếc bàn bóng cũng khá ổn, trông có vẻ không hề ăn nhập với xung quanh.
Chiêm Húc cầm gậy, Cung Ngũ cầm một cây gậy còn lại, gõ gõ, cầm cục lơ lơ hai đầu gậy.
Chiêm Húc hỏi: “Ai đánh trước đây?”
Cung Ngũ đặt tay sang bên tai, trợn tròn mắt lên nói: “Oẳn tù tì, ai thắng đánh trước, đảm bảo công bằng!”
Chiêm Húc ngây người, còn chơi cả trò chơi ấu trĩ như vậy sao? Hắn ta nhìn Cung Ngũ, thấy vẻ mặt chân thành của cô, Chiêm Húc cười gật đầu: “Được, vậy thì chơi oẳn tù tì.”
Chiêm Húc thắng, hắn ta đánh trước.
Hàng bóng hình tam giác bị đánh tách nhau ra, lăn về bốn phía.
Cung Ngũ ngồi một bên, lưng thẳng tắp đứng nhìn bàn bóng, biểu cảm trên gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô ngồi yên tại chỗ, quan sát từng góc độ một.
Phong cách đánh bóng bida của Chiêm Húc rõ ràng là hoang dã tự do, bi nào gần lỗ thì đánh bi đó trước, vào được bi nào hay bi đó.
Hắn ta chọn trúng bi trơn, vào liên tiếp ba bi, khi đánh bi thứ tư bi đập vào mép bàn rồi bật lại ra.
Đến lượt Cung Ngũ, cô chậm rãi kiểm tra từng góc độ một, ước lượng độ dài ngắn của khoảng cách vào độ dài của từng góc độ.
Cô vừa phải cân nhắc đến vị trí của bi trắng sau khi mình đánh trúng, còn cần phải suy nghĩ đến sự ảnh hưởng của phong cách đánh của Chiêm Húc.
Sau khi bị cô đánh trúng, bi trắng chạm phải một bi màu, đồng thời còn chặn được lỗ của một bi trơn.
Chiêm Húc cười, hắn ta khom lưng lại tiếp tục đánh, vào được bi thứ tư, hắn ta đánh tiếp bi thứ năm, bi thứ năm cũng vào luôn.
Cung Ngũ vững vàng ngồi xuống không động đậy, yên lặng nhìn thế cục.
Đối với những người xung quanh đang từ từ vây lại xem, cô cũng vô cùng thờ ơ.
Bi thứ sáu của Chiêm Húc thất bại, đến lượt Cung Ngũ.
Cô vẫn ung dung như cũ đi một vòng quanh bàn bida, lại một lần nữa dùng gậy đánh, rồi lại dùng tay ước lượng góc độ và vị trí, rồi lại một lần nữa dùng bi trắng đánh bi màu, điều chỉnh vị trí của bi màu, rồi rút lui.
Người đứng bên cạnh cười ồ lên, còn không chạm được đến biên, đánh bóng cái gì chứ! Chiêm Húc liếc nhìn hắn ta, bi thứ sáu thực sự nguy cấp, nhưng khi hắn ta khom lưng chuẩn bị đánh mới phát hiện ra bi thứ sáu đã bị chặn mất nửa đường, còn bi thứ bảy đã hoàn toàn bị bi màu chặn lại, hắn ta giơ gậy bóng ra rồi lại rụt lại, lật qua lật lại mấy lần, người đứng cạnh nhìn cũng thấy gấp gáp.
Chiêm Húc tìm mấy góc độ vẫn không tìm được vị trí tốt nhất, cuối cùng hắn ta đành phải đánh bi trắng vào cạnh bàn, lợi dụng lực đàn hồi để chạm được vào bi thứ sáu, bóng không vào nhưng đã mở ra một con đường cho bi màu.
Cung Ngũ mím môi, đợi Chiêm Húc xuống, cô cầm gậy bóng đi lên, lần này cô điều chỉnh như lần trước mà đánh bóng luôn.
Một gậy một bóng, nhanh nhẹn dứt khoát đập vào lưới bóng, phát ra từng tiếng cạch cạch thanh thúy.
Sau ba lần điều chỉnh, một gậy dọn sạch bàn, thời gian hơi dài hơn một chút so với Cung Ngũ dự tính, thời gian cô đánh ít, nhưng thời gian quan sát lại nhiều hơn.