Công Tước

Chương 64: Mặt dày thật!



Cung Ngũ tức giận, “Chú Út có bệnh hả? Cứ động tay động chân với cháu, chú thử ấn like lần nữa xem!”

Sau đó, dưới ánh mắt giận dữ của Cung Ngũ và ánh mắt ngạc nhiên của Cung Tứ, Cung Cửu Dương lại giơ tay ấn lên mặt Cung Ngũ một cái nữa: “Chú Út thích nhất là nghe cháu gái nói chuyện!”

“Trời ơi, tức chết tôi rồi!” Cung Ngũ nằm xuống.

Cung Tứ vội vàng kéo cô dậy, “Tiểu Ngũ, ngồi dậy, có người lớn em nằm vậy sao được!”

“Chú ấy đâu có giống người lớn!” Cung Ngũ đành ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cung Cửu Dương: “Chú Út lại có chuyện gì vậy? Nếu chú đến nói với cháu những chuyện vớ vẩn thì không cần nữa. Chiều nay cháu có việc bận, không thể nói chuyện với chú được rồi.”

“Có chuyện gì? Chú Út đi với cháu.”

“Không cần! Chú Út phải buông tay để tiểu bối tự mình xông pha, như vậy mới có ý nghĩa. Năm đó chú ở ngoài đi học cũng chỉ có một mình, cháu rất ngưỡng mộ chú!”

Lần này đến lượt Cung Cửu Dương giật khóe mắt: “Cháu gái thật ngoan!”

Cung Cửu Dương đi rồi, Cung Ngũ mới từ từ bò dậy, nói với Cung Tứ: “Em phải ra ngoài rồi.”

Cung Tứ kinh ngạc: “Em có việc thật à? Anh còn tưởng em đang lừa chú ấy chứ.”

Cung Ngũ gật đầu: “Có việc thật, có người bạn vừa tìm giúp em công việc trong phòng bida, chiều thứ bảy chủ nhật mỗi tuần em đều phải đi đến đó.”

Cung Tứ chậc lưỡi: “Tiểu Ngũ, em không phải không có tiền, không cần phải…”

“Nhà họ Cung đã cho em đồng nào chưa?” Trong lòng Cung Ngũ, chỉ có tiền mặt mới là tiền, những thứ khác đều không tính.

Bảng hiệu của Câu lạc bộ Bida Thanh Thành No.1 Thế giới vẫn nổi bật như vậy. Cung Ngũ đã nhiều ngày không đến, trong lòng cũng thấy không yên tâm, vội vàng chạy đến chào hỏi giám đốc Hứa trước: “Chào giám đốc Hứa!”

“Tiểu Ngũ đến rồi?” Giám đốc Hứa vui vẻ: “Đồng phục mới đến rồi, đi xem đi.”

“Dạ!” Cung Ngũ vui vẻ chạy đi thay quần áo, sau đó nhìn thấy tổ trưởng Nhã đã đến. Tầm mắt của cô lướt qua lướt lại trước ngực tổ trưởng Nhã, ôi mẹ ơi, quần áo của tổ trưởng Nhã chắc phải đặt may riêng! Nhìn phía trước bị ép căng như sắp vỡ ra, thật dễ khiến người khác có ý nghĩa xấu xa.

Ngoài tổ trưởng Nhã, quần áo mỗi người đều có đặc điểm riêng. Cung Ngũ lấy đồng phục của mình ra, phát hiện bộ của mình cũng có điểm khác biệt. Của mọi người đều là váy, còn cô lại là quần váy. Không tệ! Lúc đánh bóng sẽ phát huy được tác dụng, thế này vẫn tốt hơn lần trước đánh với Công tước đại nhân. Cô là cô gái đơn thuần xinh xắn lương thiện như vậy, sao có thể bị người khác nhìn thấy nội y chứ?

Điểm tốt của việc tới sớm là có thể thong thả quét dọn vệ sinh. Cô tìm vải ướt, thấm nước khử trùng, lau từng quả bida. Nhân viên lần lượt đến đông đủ. Cung Ngũ cũng khá bận rộn, lau xong bàn bida, cô lại đi tìm chổi qua phòng kính quét dọn một lượt.

Tất cả biểu hiện của cô khiến cho giám đốc Hứa rất hài lòng. Tuy được cậu Hai Lý giới thiệu và có Bộ Sinh chống lưng nhưng cô gái nhỏ này vừa cần cù lại xinh đẹp, khiến người khác rất yêu thích.

Cung Ngũ quét dọn xong thì tự xếp bóng rồi lấy giá ba chân tập đánh bi. Một tuần rồi không đánh, cô rất muốn tìm lại cảm giác. Lần trước thua Mr. Con Lười, cô rất không phục, nếu lúc đó không phải Bộ Sinh cản bi thì cô nhất định đã thắng. Sau này có cơ hội nhất định sẽ đọ sức lại với Mr. Con Lười một lần nữa.

Đang đánh vui vẻ thì đột nhiên điện thoại vang lên, cô vừa đi vòng quanh bàn bia, vừa bắt điện thoại: “Alo?”

“Tiểu Ngũ!” Giọng của Yến Đại Bảo giống như chuông khánh truyền đến: “Cậu có đang bận không? Tớ có làm phiền cậu không?”

Mắt Cung Ngũ vẫn còn nhìn chằm chằm vào bàn bida, “Không bận, cậu nói đi.”

“Tớ nói với anh tớ rồi, dạ tiệc mừng anh tớ về nước sẽ mời bạn cùng ký túc xá của tớ đến tham gia, tớ cảm thấy tớ nên mời Lam Anh và Hổ Phách đến, có phải như vậy sẽ tự nhiên hơn không?” Yến Đại Bảo phấn khởi hỏi.

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, đúng đấy.”

Yến Đại Bảo cảm thấy Cung Ngũ không hứng thú lắm, “Tiểu Ngũ cậu đang làm gì đó? Sau phía bên cậu lại im phăng phắc vậy?”

“Tớ đang làm việc. Tớ đang ở phòng bida.”

Yến Đại Bảo vừa nghe nói đến công việc, sự tò mò trong lòng liền nảy lên: “Ở đâu? Tớ cũng muốn đến! Đưa địa chỉ cho tớ!”

Không đợi Cung Ngũ trả lời, cô liền nhanh chóng chạy đi thay giầy rồi thuận tay lấy nón phong cách dân tộc đội lên đầu, nhìn lên lầu hai hét một câu: “Mami, con phải ra ngoài với bạn đây!”

“Yến Đại Bảo, nhớ về sớm đấy!”

“Con biết rồi!” Yến Đại Bảo trả lời rồi chạy nhanh như bay ra ngoài, chạy vòng quanh chiếc xe mập mạp của mình, sau cùng cô quyết định không lái nữa. Năm cô 13 tuổi ba cô đã dạy cô lái xe, nhưng cô chưa có bằng lái, mami cũng không cho cô lái, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định nhờ tài xế chở đi.

“Chú tài xế, cháu muốn đến Cậu lạc bộ Bida Thanh Thành No.1 Thế giới.”

Tài xế gật đầu đồng ý, xe vững vàng chạy ra ngoài. Ở một góc Yến Đại Bảo không nhìn thấy, một đoàn xe riêng loại bình thường và xe Van nối đuôi nhau chạy ra từ tầng hầm để xe của biệt thự, nhanh chóng bao vây lấy chiếc xe cô đang ngồi. Đúng lúc Cung Ngũ bày xong bóng, định đánh ba ván thật lớn thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói to trong trẻo: “Tiểu Ngũ! Tớ tới rồi!”

Yến Đại Bảo xông đến, mái tóc đen nhánh rối tung, bím tóc nhỏ hai bên rũ xuống. Cô mặc váy hoa màu vàng nhạt dài phủ đầu gối. Cô chạy nhào tới Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ cười gượng, ôm lấy vỗ vai cô nói: “Yến Đại Bảo này, không ngờ cậu đến tìm tớ thật.”

Yến Đại Bảo ngồi sang ghế bên cạnh, nói: “Đương nhiên!”

Lúc bọn họ nói chuyện, bên ngoài có rất nhiều người đi vào, có nam có nữ có trẻ có già, sau khi vào thì hai người một nhóm chiếm lấy bàn bida, bắt đầu đánh với nhau.

Cung Ngũ đố kỵ: “Người ta có việc làm ăn, tớ không có! Yến Đại Bảo, cậu có thấy mình đang ảnh hưởng đến việc tớ tiếp đón khách không?”

Yến Đại Bảo cứng họng: “Tớ không có! Tớ mới đến mà!”

Cung Ngũ chỉ ra bên ngoài: “Vậy sao người ta đi sang đó đánh mà không sang bên tớ, không phải vì có cậu ở đây sao?”

Yến Đại Bảo chặc lưỡi, đứng dậy vén tay áo lên: “Nào, Tiểu Ngũ, tớ chăm lo việc làm ăn cho cậu.”

“Anh tớ đánh bida rất giỏi đấy.” Yến Đại Bảo không ngừng nhắc nhở Cung Ngũ rằng anh của mình rất ưu tú.

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, anh của cậu đánh rất giỏi, tớ từng đánh với anh ấy rồi.”

“Cậu đánh bi-a với anh tớ khi nào? Sao tớ không biết? Cậu thắng hay anh tớ thắng?”

Nhắc đến chuyện này Cung Ngũ rất đau lòng: “Anh cậu thắng.”

“Anh tớ giỏi chứ!” Yến Đại Bảo chống nạnh, đắc ý: “Anh tớ người đẹp trai nhất thế giới này! Hahaha…”

Cung Ngũ lạnh lùng, “Cậu có muốn đánh hay không?”

Yến Đại Bảo nói: “Đánh! Sao lại không đánh!”

Đánh với Yến Đại Bảo, Cung Ngũ cơ bản không cần dùng đầu óc vì tất cả đều nhường cô. Nhưng Yến Đại Bảo lại rất nghiêm túc, vừa liếc mắt vừa ngắm, tuy không rề rà như công tước đại nhân nhưng cũng khá là chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.