Chiêm Húc tuyệt đối không thừa nhận bản thân đố kỵ vị Công tước đó, tuyệt đối không.
Hắn ta chỉ cảm thấy không công bằng, tuyệt đối là do vận may của đối phương tốt hơn, hoặc chỉ vì thân phận của đối phương có ưu thế hơn mà1thôi.
Nhưng cho dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng Chiêm Húc cũng biết rất rõ, những thiết kế của Edward là độc nhất vô nhị.
Và tầm mắt cũng như kiến thức của hắn ta, đã quyết định hắn ta sẽ không thể đạt được trình độ8như đối phương.
Từ sự không phục và cạnh tranh ban đầu, đến nay đã hiểu rõ ngọn ngành, Chiêm Húc cũng chuyển từ sự xấu hổ thấp thỏm ban đầu sang thản nhiên như không.
Cô gái đó nói rất đúng, sống là quan trọng hơn cả,2nếu ngay cả sống cũng sống không nổi nữa thì còn nói gì đến lòng xấu hổ chứ? Hai ngày gần đây, Cung Ngũ cảm thấy cuộc sống của mình dường như đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là những việc cô phải làm cũng càng4ngày càng ít, vì thi thoảng cô lại bị Chiêm Húc gọi sang đó nói chuyện, thế nên những cô gái kia cũng rất ít khi sắp xếp việc cho cô làm.
Mỗi lần cô trở về đều cùng những cô gái đó làm việc.
Thấy cô trở về, cô gái kia liếc nhìn cô một cái: “Cô...
Ngày nào cũng đi gặp Chiêm Húc, làm gì vậy?”
Cung Ngũ đáp: “Nói chuyện.”
Cô ta ngây ra: “Nói chuyện?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, chỉ nói chuyện thôi.
Tôi cảm thấy hình như anh ta rất cô đơn, cũng chẳng có ai nói chuyện với anh ta, thế nên mới đặc biệt gọi tôi đến nói chuyện.
Đương nhiên, còn là vì tôi là con tin, hẳn là vì muốn từ miệng tôi moi được vài thông tin gì đó.”
Cô gái kia hỏi: “Vậy cô nói rồi sao?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đương nhiên phải nói chứ.
Tôi cũng đâu phải ngốc, tôi là con tin, nếu ngay cả một chút tác dụng cũng không có, con tin này chẳng phải chẳng còn giá trị gì sao? Thế nên tôi nghĩ ra chuyện gì liền nói chuyện đó, nếu tạm thời chưa nghĩ ra thì để lần sau nói, ở trong địa bàn người khác, đương là người ta nói cái gì tôi đều phải phối hợp cái đó chứ.”
Cô gái kia ngẫm nghĩ, cảm thấy cô nói cũng phải, liền hỏi: “Nếu đã nói hết rồi thì sao? Có phải giá trị lợi dụng của cô cũng càng nhỏ không?”
Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Sao lại thế chứ? Nói hết rồi, anh ta cũng đã biết giá trị của tôi, sẽ có thể đưa ra yêu cầu đàm phán.
Tôi là nhân vật quan trọng để cung cấp cung cấp những manh mối quan trọng cho anh ta mà.”
Cô gái kia phát hiện bản thân lại không còn lời nào để nói.
Thời gian mỗi ngày Cung Ngũ chạy đi nói chuyện với Chiêm Húc cũng ngày càng lâu hơn, cuối cùng cô đã hoàn toàn không cần làm việc nhưng vẫn có trái cây để ăn.
“Anh Chiêm, mỗi ngày anh ngoài việc nghĩ cách kiếm tiền thì chẳng còn sở thích nào khác sao?”
Cung Ngũ khom người đứng bên cạnh chậu nước, đang vỗ nước lên mặt mình rửa mặt.
Trên người cô đang mặc bộ quần áo của cô gái kia, quần áo rất sạch sẽ, nhưng gương mặt nhỏ lại lắm lem như mặt mèo.
Chiêm Húc không thích nói chuyện với một người mặt mèo nên đã bảo cô đi rửa.
Vì cứ rảnh rỗi lại chạy đến đây nói chuyện tâm sự, Cung Ngũ hiển nhiên cũng thả lỏng hơn nhiều.
Đương nhiên, phạm vi hoạt động của cô cũng được mở rộng hơn trước nhiều.
Cung Ngũ thật sự không còn định bỏ trốn, khu vực địa lý xa lạ, thiên thời địa lợi nhân hòa cũng không chiếm ưu thế, điều quan trọng nhất là cả ngôn ngữ cũng không thông, cô cũng không tuyệt vọng đến mức chó cùng rứt giậu.
Hơn nữa bây giờ Chiêm Húc cũng rất nể mặt cô, lỡ như cô bỏ trốn bị bắt trở lại, thì mối quan hệ tốt đẹp mà cô cố gắng duy trì giữa hai người cũng vì thế mà rạn nứt, đến lúc đó những ngày tháng của cô sẽ càng khó sống hơn.
Đừng thấy ngọn núi này sơn thủy hữu tình, bản thân Cung Ngũ cũng từng quan sát thấy nơi này tương đối khó nắm bắt hơn vị trí mà Yến Đại Bảo đang ở nhiều.
Trên ngọn núi này có những loại dã thú gì cô cũng không rõ, thực vật cô cũng không biết, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, hoàn toàn không biết.
Nếu cô thật sự bỏ trốn, nói không chừng sẽ chết trong núi.
Ở đây có đồ ăn thức uống còn có cả đồ chơi, chỉ cần cô ngồi nói chuyện với Chiêm Húc, sao cô phải ngu ngốc chọn cách bỏ trốn chứ? Gương mặt mèo duy trì gần mười ngày qua cuối cùng cũng được rửa sạch sẽ, rửa sạch rồi cũng chẳng trắng hơn là mấy bởi vì phải thường xuyên phơi nắng suốt một thời gian dài.
Nhưng, cho dù vậy, sắc đẹp đó vẫn khiến người khác kinh diễm, Cung Ngũ dùng tay lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt, bỗng nhiên một chiếc khăn mặt được đưa sang, cô đưa tay đón lấy lau mặt: “Cảm ơn anh Chiêm.”