Chiêm Húc đứng bên cạnh, tựa nửa người vào bức tường trúc, “Thứ gọi là sở thích này, đối với tôi mà nói quá xa xỉ.”
Cung Ngũ không kìm được thốt lên một câu: “Tôi phát hiện, những người lợi hại như anh, thật ra lúc nhỏ đều sống rất vất vả.”
“Hả?”
Chiêm Húc hỏi: “Bên cạnh Tiểu Ngũ còn có người khác cũng giống như vậy sao?”
Cung Ngũ lau xong, mắc chiếc khăn1lên, gương mặt nhỏ vừa mới chạm vào nước nên cũng mềm mịn hơn, phần tóc con xung quanh mặt vẫn còn đang nhỏ nước xuống, cô cũng không để tâm, cúi đầu xoa xoa tay, nói: “Còn có anh Tiểu Bảo! Tuy tôi cảm thấy hai người như vậy không tốt lắm, nhưng vừa nghĩ đến việc hai người còn trẻ đã không cần phải vất vả kiếm tiền, còn tôi thì còn phải đi học, kiếm tiền còn không biết phải đợi đến khi nào,8tôi liền cảm thấy khổ trước sướng sau cũng tốt.”
Chiêm Húc đáp: “Tôi cũng không cảm thấy như vậy là tốt, nhưng rất nhiều chuyện không thể thuận theo ý mình.”
Cung Ngũ nhìn hắn ta, nói: “Sao lại không thể thuận theo ý anh chứ? Anh cũng đâu còn là trẻ con, cũng đã trưởng thành rồi, anh đã có thể độc lập! Huống hồ anh là trẻ mồ côi, đến cả mẹ tôi là mẹ ruột, nhưng sau khi tôi đủ mười2tám tuổi bà ấy cũng không thể quản tôi nữa.
Ba nuôi anh cũng không phải là ba ruột, anh cũng đâu phải kẻ bám váy ba, sao lại không thể thuận theo ý anh chứ?”
“Cái gì gọi là bám váy ba?”
“Bám váy ba chính là từ chỉ những đứa trẻ không thể rời xa ba mình!”
Cung Ngũ cười hi hi nói: “Anh Chiêm anh xem, anh vừa cao to vừa đẹp trai, lại có bản lĩnh, quan trọng nhất là bản4thân anh còn có bản lĩnh kiếm tiền, không giống như tôi, tiền ăn cơm vẫn là do mẹ tôi cho, tôi cảm thấy anh hạnh phúc biết mấy!”
Chiêm Húc trầm mặc một lúc, biểu cảm trên mặt nhất thời ngây ra, mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: “Tôi còn có trách nhiệm.”
Cung Ngũ thuận miệng đáp: “Thứ gọi là trách nhiệm này cũng phải phân to nhỏ, chỉ cần không phải không chịu trách nhiệm, làm hết sức mình là được.
Nếu vì hai từ trách nhiệm này mà tự đè chết bản thân thì thật không xứng đáng.
Hơn nữa, ba nuôi của anh đã già rồi, anh phụng dưỡng ba nuôi của mình đây là đạo lý hiển nhiên.
Ông ta nuôi anh lớn bồi dưỡng anh cũng không dễ dàng nhưng anh không thể vì trách nhiệm này mà khiến cuộc sống của bản thân không có lấy nụ cười, vậy thì nhàm chán biết mấy.”
Chiêm Húc hỏi: “Tôi chưa từng mỉm cười sao?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, cười tươi rói với hắn ta: “Anh đã từng cười, nhưng nụ cười đó không đẹp.
Một người cười thật sự, cho dù nụ cười không đẹp, cũng sẽ rất rạng rỡ, nhưng anh Chiêm thì sao? Một mình anh cô đơn chiếm lấy mặt trời lớn như vậy, nụ cười của anh vẫn không hề rạng rỡ!”
Chiêm Húc híp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, làm cho trong lòng Cung Ngũ dâng lên một cảm giác kì quái, “Tôi nói sai rồi sao?”
Đột nhiên Chiêm Húc lên tiếng: “Hôm nay tôi đã đưa điều kiện với Edward, tôi muốn tất cả những thiết kế của hắn từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, cùng với tất cả những khẩu súng mà hắn cất giữ, tôi sẽ chọn ra ba khẩu kinh điển nhất.”