Chiêm Húc đưa tay kéo cô đến bên bàn, “Ngồi xuống.”
Cung Ngũ còn đang giơ tay, bĩu môi không nói gì.
Chiêm Húc sai người múc một gáo nước đến, rửa sạch đất cát bám bẩn dính trên đầu gối của cô, rồi bảo cô rửa luôn cả phần tay, sau khi rửa sạch sẽ, còn lấy khăn lau khô.1Lúc Chiêm Húc quay trở lại trong tay còn xách một chiếc túi.
Tuy ngôn ngữ viết trên bao bì túi cô xem không hiểu nhưng vẫn nhận ra logo hình chữ thập quen thuộc.
Động tác của hắn ta thô lỗ lấy một chai cồn ra, mở nắp, trực tiếp đổ lên cục tăm bông tròn, rồi ấn xuống vết8thương trên đầu gối của Cung Ngũ.
Cung Ngũ liền thét lên một tiếng đau đớn, hai tay ra sức cấu vào cánh tay đang đưa ra của Chiêm Húc, nước mắt giàn giụa: “Anh Chiêm, anh làm vậy là giết người anh có biết không?”
Cánh tay Chiêm Húc đưa sang không cử động, mặc cho cô cào cấu suốt2nửa ngày, đáp: “Khử trùng thì phải đau một chút, rất nhanh sẽ hết thôi, tay!”
Có đánh chết Cung Ngũ cũng không đưa tay ra, kết quả Chiêm Húc trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, sai người trực tiếp lần lượt đổ cồn lên tay cô.
Là đổ trực tiếp đó! Cung Ngũ thật sự đã4bật khóc: “Anh Chiêm, chẳng có ai ức hiếp người khác như anh...
Dù là con tin thì tôi vẫn có nhân quyền mà...
hu hu hu....”
Chiêm Húc không thèm để ý đến cô, đổ xong thì đóng nắp chai cồn lại, vứt vào túi, “Buổi tối trở về rửa lại một lần nữa.”
“Có đánh chết tôi cũng không rửa!”
Cung Ngũ khóc thút thít.
Dùng cồn khử trùng vết thương, tuy chỉ đau một lúc nhưng lúc đó thật sự đau như muốn lấy mạng, trong bụng Cung Ngũ hừng hực lửa giận lại không dám bùng phát.
Khó khăn lắm mới được xuống núi, nếu cô không đi xem một vòng thì thật có lỗi với đầu gối và cánh tay bị thương của mình.
Cứ thế, Cung Ngũ lê đôi chân với đầu gối bị thương của mình, chạy khắp từ đầu này sang đầu kia của khu chợ, tuy chẳng mua gì, chỉ cần xem qua một cái cũng đã rất hài lòng rồi.
Không phải cô không muốn mua mà thật sự là cô không có tiền...
Suốt quãng đường cô cứ đi như vậy, nhìn bên này một cái nhìn bên kia một cái, nhìn thấy đồ ăn chỉ có thể nuốt nước bọt, còn tự an ủi bản thân: “Cái gì vậy chứ? Nhìn thôi đã thấy không ngon...
Ừm, chỉ là có hơi khát một chút...”
Chiêm Húc ung dung đi sau cô, những nơi Cung Ngũ đi qua, hắn ta cũng đi theo ngay phía sau, nếu cô xem món hàng gì, hắn ta cũng sẽ cầm lên xem.
Mãi cho đến khi bụng đói rồi, Cung Ngũ mới không kìm được nói: “Anh Chiêm, dù sao anh cũng phải cung cấp đồ ăn cho con tin phải không?”
Chiêm Húc hỏi: “Cô muốn ăn món gì?”
Cung Ngũ cười nhe răng, chỉ vào quầy thức ăn ở bên đường nói: “Tôi muốn nếm thử cái đó, chỉ cần một cái là được!”
Chiêm Húc liếc nhìn một cái, ra hiệu cho kẻ theo sau, tên đó chạy đi mua một xiên về.
Cung Ngũ cắn một miếng liền vứt đi, “Không phải tôi lãng phí, thật sự rất khó ăn!”
Chiêm Húc không nói gì, trực tiếp đi thẳng về trước, đi mãi đi mãi cho đến khi bước vào một quán ăn, “Qua đây.”
Cung Ngũ vội vã chạy vào trong.
Chuyện ăn ké này cô vốn không ngại ngùng, đặc biệt vào lúc cô là một con tin trên người ngay cả một xu cũng không có.
“Anh Chiêm, anh cũng không thích đồ ăn ở đây sao?”
Cung Ngũ vui vẻ ngồi xuống, “Tôi cũng không thích, tôi cảm thấy mùi vị thật kì quái, vừa ăn tôi đã buồn nôn.
Vẻ ngoài có ngon cách mấy cũng vô dụng, thật sự không hợp khẩu vị.”
Chiêm Húc chỉ nhìn cô, vẫn không nói tiếng nào, chủ quán cầm thực đơn bước đến: “Anh Chiêm, anh muốn ăn món gì xin cứ nói.”
Chiêm Húc đưa thực đơn sang cho Cung Ngũ: “Nhìn xem cô muốn ăn món gì.”
Cung Ngũ thăm dò hỏi: “Tôi muốn ăn gì cũng được sao?”
Chiêm Húc gật đầu: “Ừm.”
Cung Ngũ chọn cho mình hai món, một chay một mặn, kèm thêm một bát cơm trắng.
Chẳng hề khách khí chút nào mà ăn sạch.
Ăn no xong, Cung Ngũ cảm thấy thỏa mãn: “Anh Chiêm, chỗ này thật ra cũng rất tốt.”