Công Tước

Chương 649: Nữ vương đại nhân



Chiêm Húc từ phòng sách bước ra, Cung Ngũ đi phía sau.

Hắn giơ tay kéo tay cô, cả người Cung Ngũ cứng đờ, để mặc hắn ta ta kéo, thẫn thờ bước xuống lầu.

Bên ngoài cửa vẫn là đám người lúc nãy đang đứng đợi, hiện giờ lại đưa bọn họ trở về.

Cung Ngũ cúi đầu ôm đầu gối bị thương, ngồi trên xe không cử động.

Chiêm Húc liếc nhìn cô, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang lướt nhanh, không nói một lời.1 Xe đến chân núi, cũng giống như lúc đi, có người đi theo chĩa súng vào bọn họ suốt cả đoạn đường.

Cung Ngũ đau đầu gối, đi rất chậm, lại bị người ta nhân cơ hội mà sờ mông.

Cô xoay đầu lại, phát hiện vẫn là người lúc nãy.

Thấy cô tức giận nhìn mình, gã ta liền cười một cái bệnh hoạn, đột nhiên mở miệng nói: “Đợi đại ca chơi mày xong rồi thì sau này mày sẽ là đồ chơi của bọn tao, đến lúc đó8xem tao hành hạ mày thế nào...”

Gã ta dùng ngôn ngữ địa phương để nói, Cung Ngũ nghe không hiểu, nhưng cũng có thể đoán được gã ta chẳng nói lời gì tốt lành.

Cô chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, hung hăng trừng mắt nhìn gã ta một cái, dùng tay phủi bụi trên mông, tức giận đi về phía trước.

Đám người xung quanh lại cười ồ lên.

Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy, vừa uất ức vừa tức giận, giơ tay lau2nước mắt.

Anh Tiểu Bảo sao còn chưa đến cứu cô? Thật sự bị bọn chúng chọc tức chết rồi! Chiêm Húc bỗng nhiên đứng lại, hắn ta xoay đầu, nói với Cung Ngũ: “Thẫn thờ ở đó làm gì? Mau lên!”

Cung Ngũ cúi đầu, lại lau nước mắt, bước nhanh vài bước, không thèm quan tâm hắn ta, tự mình đi về phía trước.

Chiêm Húc kéo cô lại, dùng tiếng Trung nói thật nhanh, “Đi đến phía trước...

nằm xuống...”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên4giơ tay đẩy một cái, Cung Ngũ lập tức bị hắn ta đẩy ngã xuống đất.

Ngoài vết thương trên đầu gối lại thêm nặng thì túi đồ trong lòng đã đỡ giúp cô nên cô không bị đau thêm ở chỗ khác.

Cô nằm xuống, Chiêm Húc và người của Chiêm Húc lập tức hành động.

Sau đó Cung Ngũ nghe thấy tiếng người ta đọ súng, cô ôm đầu, nhanh chóng bò khỏi trung tâm chiến trường đánh giáp lá cà này, trốn vào sau một hòn đá, ôm đầu không dám nhìn.

Chẳng bao lâu, tiếng súng dừng lại.

Cung Ngũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện người của Chiêm Húc đã chuyển sang thế chủ động, nắm lấy quyền khống chế.

Chiêm Húc khom lưng nhặt súng của ai đó đã đánh rơi, cầm lên trong tay, trực tiếp chĩa vào đầu của một tên.

Tên đó bị ép lùi về sau, miệng còn nói: “Ngài Chiêm tha mạng, tôi cũng chỉ phụng lệnh hành sự thôi…”

Tên đó còn chưa nói xong, Chiêm Húc mặt không biểu cảm bóp cò súng.

Súng phát ra âm thanh liên tục và dứt khoát, nuốt đi lời còn chưa nói xong của tên đó, đầu gã bị bắn vỡ sọ, ngã trong vũng máu.

Cung Ngũ vội vàng ôm đầu nhắm mắt, bịt tai lại không cử động.

Chiêm Húc xoay người, nhấc chân đi về phía một tên khác, mở miệng: “Xuống địa ngục tìm phụ nữ đi!”

Tên này còn chưa nói một lời cầu xin tha mạng thì tiếng súng lại lần nữa vang lên liên tục, trực tiếp khiến cho tiếng kêu thảm thiết của gã dần biến mất, còn tiếng súng thì vẫn chưa ngừng lại.

Chiêm Húc tay cầm súng, thản nhiên nói một câu: “Giết hết!”

Nói xong, hắn ta nhấc chân đi về phía Cung Ngũ, khom lưng, giơ tay kéo cô từ dưới đất lên, “Lên núi.”

Sau lưng là một loạt tiếng súng, liên tục nối tiếp nhau.

Cung Ngũ sợ hãi bị hắn ta lôi lảo đảo đi về phía trước, cô không dám xoay đầu lại, chỉ có thể cố gắng đi theo Chiêm Húc.

Trên tay còn lại của Chiêm Húc vẫn còn cầm vũ khí, sắc mặt u ám không nói lời nào bước về phía trước.

Hắn ta đẩy Cung Ngũ vào trong phòng, giơ súng lên, bắn liên tiếp lên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.