Chim trong rừng lập tức bị kinh động mà bay lên, thú rừng chạy tán loạn, đến khi tiếng súng ngừng hẳn thì mới yên tĩnh trở lại.
Cung Ngũ sững sờ đứng trong phòng, sau đó cô bình tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, tầm mắt nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy1trong góc có một cục giấy bèn khom lưng nhặt lên, mở ra xem, là một bản vẽ bị nhàu nát.
Cung Ngũ mím môi nhìn, rồi lại vò lại thành cục, đi ra sau cửa ra sức đạp vào đó.
Cục giấy dưới đất nảy lên, cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy8Chiêm Húc đi vào.
Chiêm Húc liếc nhìn cô, vẻ mặt của Cung Ngũ có chút sững sờ.
Cô thật sự không cố ý trút giận lên người hắn ta, cô chỉ muốn để lại chỗ cũ thôi.
Chiêm Húc ném súng lên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
Hắn ta xoay2người, dựa vào bàn nhìn Cung Ngũ.
Cung Ngũ bất giác lùi ra sau, mím môi nhìn hắn ta ta, bất an giải thích: “Tôi chỉ để lại chỗ cũ thôi.
Không có ném cho anh xem.”
Chiêm Húc vẫn dựa vào bàn, tầm nhìn lướt qua người cô, trong lòng Cung Ngũ có4chút bất an, tròng mắt đen láy đảo một vòng, cẩn thận nói: “Anh Chiêm, tôi...
đi làm việc đây...”
Cô dè dặt đứng dậy, định rời khỏi, Chiêm Húc đột nhiên mở miệng: “Ngồi xuống!”
Cung Ngũ vừa định đứng dậy lại vội vàng ngồi xuống.
Chiêm Húc vỗ xuống bàn một cái, rồi đi về phía cô.
Chiêm Húc đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn vết thương rỉ máu trên đầu gối cô, “Ngồi yên ở đây, không được đi đâu cả.”
Hắn ta nói không cho cô đi, Cung Ngũ đương nhiên sẽ không đi.
Hơn nữa, đầu gối cô đau, lúc nãy đi vội vã nên không phát hiện ra, giờ lại bắt đầu cảm thấy đau.
Chiêm Húc đi ra ngoài, sau đó hắn ta trở lại, theo sau hắn ta còn có một người phụ nữ trung niên tay cầm hòm thuốc.
Bà ta ngồi xổm xuống trước mặt Cung Ngũ, lấy dụng cụ ra khử trùng đầu gối cho cô.
Cung Ngũ trợn tròn mắt, chân căng chặt, hay tay nắm chặt lấy góc áo, mím môi không dám lên tiếng.
Lần này, cô ngã rõ ràng nghiêm trọng hơn lần trước, sau khi khử trùng, còn dùng băng gạc băng lại, hai đầu gối bị băng rất chặt, hai bàn tay cũng được khử trùng rồi băng lại.
Cung Ngũ giơ hai bàn tay bị băng tròn trịa lên, đầu gối bị băng rất khó khom lưng, người phụ nữ này có phải là lang băm hay không? Chiêm Húc nhìn cô: “Hai ngày tới phải tĩnh dưỡng vết thương.”
Cung Ngũ phồng má: “Anh Chiêm, thật ra vết thương của tôi không nghiêm trọng, băng bó thế này có phải hơi khoa trương rồi không.
“ “Ở đây là vùng núi, sẽ có côn trùng độc khắp nơi.
Nếu vết thương của cô bị côn trùng độc cắn thì sẽ rất phiền phức, băng lại để bớt phiền phức.
Thuốc bà ta bôi cho cô là thuốc địa phương, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lúc Chiêm Húc nói, mặt hắn ta không biểu cảm.
Người phụ nữ đó băng bó cho Cung Ngũ xong thì xách rương thuốc đi, Cung Ngũ bị băng thành thế này, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó.
Trong phòng chỉ còn hai người, Cung Ngũ giơ tay cúi đầu, một hồi sau cô ngẩng đầu, hỏi: “Anh Chiêm, hay là anh xem xem anh Tiểu Bảo đã trả lời anh chưa...”
Lời còn chưa nói xong, Chiêm Húc đột nhiên cử động, trở lại bên bàn, giơ tay cầm súng lên.
Cung Ngũ lập tức ngậm miệng lại.
Chiêm Húc cầm súng, nhanh chóng đi ra cửa, giơ tay đóng hờ cửa, che đi Cung Ngũ đang ngồi trên ghế.
Một lúc sau có người chạy đến, dùng ngôn ngữ mà Cung Ngũ nghe không hiểu nói gì đó với Chiêm Húc.
Chiêm Húc gật đầu, dặn dò vài câu rồi người đó bỏ đi.
Cung Ngũ có chút căng thẳng nhìn hắn ta, Chiêm Húc liếc nhìn cô rồi đóng cửa: “Không có gì, không cần căng thẳng.”