Công Tước

Chương 652: Nữ vương đại nhân



Hắn ta có một trạm liên lạc bí mật, giấu kín trong một hang động nào đó trong núi, thỏ khôn thì nhiều chỗ nấp, Chiêm Húc cũng không ngoại lệ.

Bên trong hang động bí mật, các loại máy móc kỹ thuật cao đang hoạt động cao độ, công nhân đang1làm việc bận rộn không ngừng.

Hắn ta đứng sau lưng một người công nhân, dặn dò: “Tối nay gửi đến cho Edward điều kiện mới nhất.

Tôi muốn có được tất cả bản vẽ, chỉ cần lấy được bản vẽ, tôi sẽ suy nghĩ có trả lại con tin hay không.8Hiện giờ, tôi chỉ có thể bảo đảm sự sống chết của con tin.

Nói với hắn, đừng giở trò gì, nếu tôi tức giận thì tôi không thể bảo đảm bất cứ điều gì.”

“Ngài Chiêm, sáng nay đối phương có gửi tin đến, nói những bản vẽ ngài cần đang2ở Gaddles, đã phái người đến đó lấy.

Đối phương hỏi địa điểm trao đổi, bọn họ đồng ý phối hợp cao độ.”

Chiêm Húc đứng yên tại chỗ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà đối phương gửi tới, không cử động.

“Ngài Chiêm?”

Chiêm Húc híp4mắt, hắn ta hơi ngước hàm dưới, cắn răng, mở miệng: “Bảo bọn họ đợi thông báo!”

Nói xong, hắn ta tức giận đùng đùng xoay người bước ra ngoài.

Đi được hai bước, hắn ta đột nhiên quay trở vào, “Mở liên lạc!”

Người công nhân đó ngẩn ra, “Ngài Chiêm?”

Chiêm Húc cất cao giọng thật mạnh: “Tôi nói mở liên lạc!”

Người công nhân đó bị dọa giật mình, vội vàng mở thông tin.

Trên màn hình lớn hiển thị đang nhận tính hiệu, rất nhanh chóng, sau khi màn hình tối đen liên tục hai ba lần thì gương mặt của Công Tước đại nhân hiện ra.

Chiêm Húc giơ tay, trực tiếp đẩy người công nhân đó ra, kéo ghế ra, đứng trước màn hình hiển thị, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Công Tước đại nhân.

Hai người đều không mở miệng, nếu đọ sự nhẫn nại thì Công Tước đại nhân chưa từng thua, sự trầm ngâm của anh mang cảm giác dồn nén.

Đây là sự đọ sức của hai bên, cuối cùng người mở miệng đầu tiên là Chiêm Húc: “Anh quả nhiên rất nhẫn nại.

Tôi đang nghĩ, nếu lần này người đến là em gái ruột của anh, liệu anh có còn bình tĩnh nhẫn nại như vậy không? Vẫn nên nói, phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, sự sống chết của cô ta chẳng liên quan gì đến anh.

Dù sao không có người này thì cũng có người khác, bên cạnh anh nhất định có không ít phụ nữ...”

Công Tước đại nhân nhìn hắn ta, một lúc sau, anh cúi đầu mỉm cười, mở miệng: “Tôi không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh, hoặc có lẽ, tôi nghe thấy được sự đố kỵ không nên có trong đó.

Tôi có thể hiểu Tiểu Ngũ bây giờ đang rất tốt không? Nếu là như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ rất yên tâm, ít nhất thì anh cũng không hồ đồ và mất hết nhân tính mà ra tay với một cô gái vô tội.

“ Bàn tay nắm lấy mép bàn của Chiêm Húc bất giác siết chặt, “Ha ha, xem ra tôi nên cho anh xem vài bức ảnh hiện trường, anh sẽ hiểu tôi không nói đùa với anh.

Tôi muốn tất cả các bản thiết kế của anh, tất cả, bao gồm cả trước kia và mới nhất, tôi phải đích thân xác nhận.

Một người phụ nữ và tất cả tâm huyết của anh, anh cứ suy nghĩ kỹ đi...”

Công Tước đại nhân trả lời: “Tôi đưa được, đồ anh muốn tôi có thể đưa, yêu cầu của anh tôi hiểu.”

Chiêm Húc nhìn chăm chăm vào anh, mở miệng nói, “Súng ống! Tôi muốn tất cả súng ống mà anh cất giữ.

Cô ta đã nói tôi nghe, đã nói tôi nghe tất cả, cô ta biết tất cả mọi thứ của anh, cô ta đã nói với tôi rồi.”

Công Tước đại nhân mỉm cười: “Tôi rất vui vì cô ấy hiểu mọi thứ về tôi, tôi cũng rất vui vì anh hiểu được giá trị của cô ấy.”

Anh trầm ngâm một hồi, nói: “Chiêm Húc, tôi tình nguyện tôn trọng anh, bất cứ điều kiện gì của anh tôi đều tôn trọng, tôi hi vọng anh sẽ giữ lời hứa.

Đồng thời, trước khi chúng ta giải quyết chuyện này một cách hòa bình, tôi cũng sẽ giữ lời hứa của tôi...”

Công Tước đại nhân còn chưa nói xong, Chiêm Húc đã hung hăng dùng nắm tay tắt ngang cuộc hội thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.