Người công nhân vừa rồi cúi đầu không dám lại gần, Chiêm Húc giơ tay kéo lỏng cổ áo, xoay một vòng tại chỗ rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Buổi sáng và buổi tối trên núi hơi lạnh, phiền phức nhất vẫn là bị muỗi và côn trùng cắn.
Rất may người ở đây đã nghĩ các đối phó với chúng,1đặc biệt còn có rất nhiều cách.
Bọn họ tìm thấy một loại cỏ khô, chất một vòng xung quanh hang động, không chỉ có thể đuổi côn trùng trong hang ra mà còn có thể ngăn chặn côn trùng bên ngoài.
Đương nhiên, điều bất lợi là con người phải chịu đựng mùi cỏ khô đó.
Cung Ngũ và các cô8gái ở một chỗ mới, trong một hang động.
Vì mọi người đều đã ngủ nên Cung Ngũ cũng nằm xuống, nằm chưa được bao lâu thì có người đứng ngoài cửa hét to: “Cô Ngũ, ngài Chiêm tìm cô!”
Cung Ngũ từ trong chăn ngẩng đầu lên, đành phải mặc áo khoác vào, đi chân không vịn vào tường mà đi2ra ngoài, quả nhiên cách đó không xa cô nhìn thấy Chiêm Húc đang đứng quay lưng về phía cô.
Cô chậm rãi bước qua: “Anh Chiêm!”
Chiêm Húc nghe thấy giọng cô thì quay đầu lại, “Tiểu Ngũ.”
Ánh trăng trên núi sáng rực rỡ, bầu trời đêm và ánh trăng sáng tạo nên một sự khác biệt rõ4rệt, ánh sáng giống hệt như buổi sáng sớm.
Không khí rất trong làng, hít một hơi liền dễ chịu cả nửa ngày, Cung Ngũ vừa hít không khí trên núi vừa nói: “Anh Chiêm, có phải anh Tiểu Bảo có tin tức gì không?”
Khi cô nghĩ như vậy, tâm trạng đột nhiên có chút hi vọng, Chiêm Húc từng hứa với cô sẽ không để ba hắn ta ức hiếp cô, mà bây giờ hắn ta lại đến tìm cô, có phải Công Tước đại nhân đã trả lời hắn ta rồi không? Chiêm Húc xoay đầu lại, ánh mắt nhìn vào người cô, nhờ có ánh trăng sáng mà hắn ta nhìn thấy rất rõ biểu cảm vui vẻ trên gương mặt của cô khi hỏi câu đó, châm chích khiến hắn ta cảm thấy mắt hơi đau.
Hắn ta không mỉm cười, biểu cảm thậm chí còn nghiêm nghị hơn, mím môi không mở miệng.
Chiêm Húc cũng được xem là một người đàn ông anh tuấn, nhưng toàn thân trên dưới đều dày đặc âm khí đến từ địa phủ nên thường khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Cung Ngũ từ đầu đã có không ấn tượng tốt với hắn, cảm thấy con người này không có ánh mặt trời, giống như cứ trốn mãi trong một gốc tối không dám gặp ai, đột nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, sẽ làm cho người khác cảm thấy rụt rè sợ hãi.
Cung Ngũ không thích người như vậy, vì người như vậy thường có nội tâm đen tối, cô từng trải nghiệm qua cảm giác đó.
Cảm giác tất cả mọi người đều quang minh chính đại, chỉ mình cô là có bí mật không thể nói cho người khác biết, đi đến đâu cũng có cảm giác tự ti giấu giếm.
Cảm giác mà Chiêm Húc mang lại cho Cung Ngũ lúc này chính là như vậy, cô ngẩng đầu phồng má, nhìn hắn ta hỏi: “Anh Chiêm, anh sao thế? Dáng vẻ như trong lòng chứa đầy tâm trạng.
“ Chiêm Húc có chút ngạc nhiên, “Có sao?”
Cung Ngũ ngại ngùng mỉm cười: “Tôi chỉ nói thế thôi, có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.
“ Cô lại dè dặt nhìn hắn ta một cái: “Anh Chiêm, có phải không...”
“Ừ.”
Chiêm Húc chậm rãi xoay người, đứng trước mặt cô, nói: “Có tin rồi.”
Cung Ngũ sốt ruột nhìn hắn, giống như một chú cún đợi xương, đi vòng quanh hắn: “Anh Chiêm, anh ấy nói thế nào?”
Chiêm Húc nhìn biểu cảm của cô, cúi đầu, trầm ngâm một hồi, hỏi: “Tiểu Ngũ cảm thấy Edward là người thế nào?”
Cung Ngũ chu môi, nghiêm túc suy nghĩ: “Anh Tiểu Bảo à, tôi cảm thấy anh Tiểu Bảo là một người rất thông minh, rất bình tĩnh, lại còn có chút cố chấp.
Nhưng trong lòng tôi, tôi cảm thấy anh Tiểu Bảo tốt nhất!”
Chiêm Húc hỏi: “Tốt nhất? Có phải như vậy không?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ: “À...
Tôi nói không rõ được, tóm lại, tôi cảm thấy khi tôi ở bên cạnh anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo có thể giải quyết mọi chuyện tốt đẹp.
Những chuyện như ăn uống, ngủ nghỉ, quần áo, học hành, tôi đều không phải lo lắng.
Bây giờ ở đây tôi mới phát hiện thì ra anh Tiểu Bảo đã giúp tôi làm rất nhiều việc!”