Những ngày sống ở bộ lạc, thời gian Yến Đại Bảo cảm thấy vui nhất là lúc nhảy múa quanh đống lửa.
Cô là người duy nhất trong bộ lạc đi giày, vì chân cô trắng mịn, không đi giày thì sẽ không chịu nổi cỏ dại trong rừng.
Sau đó để có được trái tim1của nữ vương, vương tử thổ dân thậm chí còn vì cô mà đi giày.
Mỗi lần Yến Đại Bảo nhìn thấy anh ta đi giày liền cảm thấy kì kì, cả người trên dưới đen ngòm chỉ quấn một mảnh da thú ngang lưng để che đi phần nhạy cảm, chân mang một đôi giày8thể thao màu trắng còn mới...
Yến Đại Bảo mím môi, không kiềm được mà nhìn chằm chằm anh ta.
Vì năng lực săn bắn cực giỏi của Yến Đại Bảo nên cô có được quyền lực cao nhất trong bộ lạc.
Ví dụ cô có thể tùy tiện chọn một người đàn ông trong bộ2lạc để giao hợp, giống như thủ lĩnh bộ lạc có thể tùy tiện chọn một cô gái để duy trì nòi giống sau này.
Yến Đại Bảo rất hài lòng với đặc quyền này.
Tuy cô cảm thấy bọn họ trông rất xấu xí nhưng cô lại thích cảm giác có được đặc quyền.
Lúc4nãy cô còn phát hiện người mang trái cây đến cho cô còn nháy mắt với cô, Yến Đại Bảo vô cùng chán ghét, rùng cả mình.
Trong thời gian Yến Đại Bảo được thổ dân chứa chấp, cô học được những từ đơn giản trong ngôn ngữ thổ dân, giao tiếp nói chuyện bình thường không có vấn đề gì, nên cô như cá gặp nước ở trong bộ lạc, vô cùng tự do thoải mái.
Ở đây có rất nhiều thứ mà trong trường không có.
Đương nhiên, lúc vừa mới bị nhặt về thì không có cách gì, một ngày sau thì liền quen đần.
Nhưng mấy ngày sau khi cô nhìn thấy có máy bay ghi hình xuất hiện gần bộ lạc, cô biết nhất định là Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch tìm thấy cô rồi, kể từ hôm đó thì cô chơi càng vui hơn.
Hôm nay, Lý Nhất Địch đã làm trái lời hẹn với tổ chức bảo vệ bộ lạc nguyên thủy lén lút lẻn vào trong, kết quả Yến Đại Bảo không nghe lời, khăng khăng đòi ở lại chơi vài ngày, khiến Lý Nhất Địch tức đến cả đêm không ngủ được.
Đại Bảo lúc còn nhỏ rất ngoan, dụ thế nào lừa thế nào cũng rất dễ dàng, kết quả trưởng thành rồi thì có suy nghĩ riêng của mình, một khi không vui liền bộc phát tính khí, hiện giờ chơi vui rồi nên hợp tác với thổ dân để đối phó anh ta.
Nghĩ tới chuyện này, Lý Nhất Địch liền cảm thấy không vui.
Nếu không phải đã hứa với Công tước đại nhân phải gìn giữ mối quan hệ với bạn bè quốc tế thì anh ta đã thật sự bắt đám thổ dân đó đem đi lột da nướng lên.
Đợi trực thăng bay đi, Yến Đại Bảo mới vỗ đầu.
Ôi, cô quên hỏi anh Bánh Bao là Tiểu Ngũ đã trở về chưa rồi.
Nên bảo anh Bánh Bao đưa Tiểu Ngũ đến cùng, ở đây chơi rất là vui.
Đương nhiên, Lý Nhất Địch gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngày hôm sau tổ chức bảo vệ bộ lạc nguyên thủy liền phát hiện ra.
Bọn họ mở một cuộc đàm phán nghiêm chỉnh với Công tước đại nhân, Công tước đại nhân lại trả lời một cách qua loa, “Tôi biết quý tổ chức có nguyên tắc riêng của mình, nhưng mà, giữa văn hóa nguyên thủy và mạng người, không biết quý tổ chức sẽ có cách nhìn như thế nào? Ít nhất đối với chúng tôi, mạng sống của cô gái đang lọt vào tay của thổ dân mới là quan trọng nhất.
Có lẽ lần này chúng tôi hơi manh động, sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện như vậy, nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng lại liên quan đến rất nhiều luật lệ nguyên tắc phiền phức, quá trình đàm phán lại càng dài dòng hơn.
Giống như chuyện mang tiền đi gửi tiết kiệm, đó vốn là chuyện rất đơn giản, kết quả lại phải trải qua cả một quá trình, lấy số thứ tự, xếp hàng, chờ đợi… Sống thì phải tuân thủ chế độ, đặc biệt là khi sống trên địa bàn của người khác.
Hiện giờ nghĩ lại, Đại Bảo thật sự rất biết lựa chỗ, chọn đúng chỗ của một bộ lạc được tổ chức quốc tế bảo vệ, còn Tiểu Ngũ lại đang ở vùng Tam Giác Vàng chỗ xảy ra giao tranh của ba nước.