Công Tước

Chương 660: Nên trông cậy vào bản thân



Rừng núi nổi gió, không khí hơi lạnh, Cung Ngũ hắt hơi liên tục.

Cô giơ tay xoa xoa mũi, vội vàng ôm chặt cánh tay tụ tập cùng đám phụ nữ kia.

Hắc Sát đã chết, tập đoàn như rắn mất đầu rơi vào tay Chiêm Húc, là con nuôi duy nhất của Hắc Sát, hắn ta liền trở thành người thừa kế hợp pháp.

Đối với những người phản đối mình, Chiêm Húc thậm chí không cho1bọn họ có cơ hội chống đối.

Làm con ngoan rất dễ dàng, chỉ cần bày ra dáng vẻ đau thương trong tang lễ là được.

Hắc Sát rất có uy danh ở đây, cao đến mức dù ông ta đã chết nhưng cũng có rất nhiều người đến dự tang lễ, sợ bản thân không cẩn thận mà đắc tội với con trai nuôi của Hắc Sát là Chiêm Húc, dù sao thì Chiêm Húc cũng nổi tiếng8là rất nghe lời của Hắc Sát.

Chiêm Húc ở bên ngoài sống chết kiếm tiền, Hắc Sát chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được, đến lúc chết cũng rất vinh quang.

Có không ít người ngưỡng mộ ông ta mạng tốt, một lão già có tính tình cổ quái như vậy, là con nuôi nhưng Chiêm Húc lại một lòng một dạ đối xử với ông ta.

Lúc ông ta còn sống thì hiếu thuận, khi ông2ta chết thì lo đám tang, rất nhiều người con không thể làm được chuyện này.

Sau đám tang của Hắc Sát, căn nhà của ông ta cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, Chiêm Húc lại tiếp tục trở về sống trên núi.

Rất nhiều người không hiểu vì sao Chiêm Húc lại không ở căn nhà đó, mà cứ chọn một nơi xó xỉnh yên tĩnh trên núi, tuy không thiếu thứ gì nhưng lại kém xa4căn nhà kia.

Thật ra bọn họ không biết, chỗ mà Chiêm Húc ở, điều kiện tuy đơn sơ nhưng lại là nơi có vị trí thuận lợi nhất, nhìn rất bình thường nhưng lại ẩn chứa huyền cơ.

Hắn ta chọn vị trí, địa thế và kiến trúc giống như thời chiến, nhất định phải kiên cố, được cây rừng che chắn.

Xung quanh căn nhà đều là đường hầm, cách mỗi đoạn đường đều có một trạm gác, tuy đa phần bọn họ trông rất giống nông dân bình thường.

Chỗ của Chiêm Húc an toàn hơn căn nhà rộng lớn trong thị trấn kia rất nhiều.

Đặc biệt, Chiêm Húc không chỉ là nhà thiết kế súng mà còn là một sát thủ lợi hại, tính mạng quan trọng hơn sự thoải mái.

Đám tang vẻ vang của Hắc Sát kéo dài rất ngắn ngủi, chưa đến hai ngày đã thu xếp ổn thỏa.

Chiêm Húc trở về trên núi dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn bận rộn công việc của mình.

Nhưng mà, Cung Ngũ vẫn cảm thấy có chút thay đổi, vì sau khi Chiêm Húc trở về không còn tìm cô đến nói chuyện nữa.

Thật ra Cung Ngũ có chút bối rối, dù sao cô vẫn muốn cám ơn Chiêm Húc đã giúp cô thoát khỏi móng vuốt của Hắc Sát, nhưng lại cảm thấy lúc cô cảm ơn thì Hắc Sát đã chết, lời cảm ơn của cô có chút không thỏa đáng.

Nhưng Chiêm Húc không cho người tìm cô, cô cũng không thể tự mình chạy đến chủ động nói chuyện.

Cô không phải kiểu ăn no rồi rảnh rỗi, lỡ bị Chiêm Húc hiểu lầm thì phải làm sao? Không nói chuyện với Chiêm Húc cũng không được, Cung Ngũ còn hi vọng mình có thể thoát khỏi nơi đây.

Công tước đại nhân đã không còn hi vọng, niềm hi vọng duy nhất để cô rời khỏi nơi đây chính là Chiêm Húc, nói gì cũng phải giữ mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với hắn ta.

Con người ở trong tình huống đặc biệt, suy nghĩ cũng sẽ nhạy cảm hơn.

Khi Cung Ngũ đang bối rối thì đột nhiên nghĩ tới, có phải ba nuôi của anh Chiêm qua đời, anh ta cảm thấy đau lòng nên không muốn gặp ai? Cung Ngũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có phải bản thân nên biểu hiện chút gì đó hay không? Nói chuyện như vậy có thể tăng tình cảm giữa hai người, tâm trạng Chiêm Húc mà tốt, nói không chừng sẽ thả cô về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.