Thời gian tiếp sau đó, Cung Ngũ nghĩ trăm phương nghìn kế chạy đến trước mặt hắn ta.
Nghe nói có gì tốt liền đến hỏi người ta mang về cho Chiêm Húc, quan trọng là của ít lòng nhiều.
Tóm lại, cô cố gắng nghĩ cách, muốn cho tâm trạng của1Chiêm Húc tốt hơn, như vậy, nói không chừng một ngày nào đó hắn ta sẽ thả cô trở về.
Cung Ngũ cũng hết cách, cô không có tiền, không có quyền, càng không biết thiết kế súng ống.
Cô không biết gì cả nhưng biết Chiêm Húc đã tốn nhiều8công sức để mang cô về.
Nếu không đổi được thứ có giá trị, cô nhất định sẽ không được thả ra.
Trên báo, trên tivi đều nói khi bị bắt cóc đều phải đưa tiền chuộc, bắt cóc quốc tế thì tiền chuộc càng cao hơn, nhưng Chiêm Húc nói2hắn ta không thiếu tiền thì phải làm sao? Thứ Chiêm Húc muốn là bản thiết kế và những súng ống mà Công tước đại nhân sưu tầm, nhưng Công tước đại nhân đã từ chối yêu cầu của Chiêm Húc.
Hiện giờ, cuộc đàm phán đã đi vào bế tắc,4Cung Ngũ cảm thấy mạng sống của bản thân thật nhỏ bé.
Chuyện cô có thể làm bây giờ là tạo mối quan hệ tốt với Chiêm Húc, dù cô không thể trở về ngay nhưng ít nhất cũng đảm bảo được sự an toàn của mình ở đây.
Nghĩ đến đây, Cung Ngũ liền buồn bã.
Anh Chiêm, tâm trạng của anh mau tốt lên đi, nói không chừng tôi cũng sẽ được hưởng ké.
Một buổi sáng, Cung Ngũ ôm một thứ gì đó được gói bằng giấy báo cũ, tinh thần phấn chấn chạy đến trước nhà trúc: “Anh Chiêm, tối hôm qua có người cho tôi nửa trái mít, tôi bóc cho anh ăn nhé!”
Nói xong, không đợi Chiêm Húc mở miệng, cô đã ngồi xếp bằng dưới đất, không biết lấy từ đâu được một cái bát, bắt đầu bóc mít ra.
Chiêm Húc dậy sớm, hắn ta thường chạy bộ quanh núi vào buổi sáng, chạy xong thì đến nhà trúc đọc sách.
Sách của hắn ta rất đơn giản, đều là sách về súng ống, không giống như phòng sách của Công tước đại nhân có đủ các loại sách.
Bóc xong một múi, không biết là bên trên dính bụi hay sao mà hắn ta thấy Cung Ngũ cầm múi mít vừa lột lên miệng thổi thổi.
Có lẽ không thổi ra được, nên cô liền lấy tay áo lau vết bẩn đó đi, sau đó thì bỏ vào trong bát.
Chiêm Húc: “...”
Cung Ngũ nghĩ rằng Chiêm Húc không nhìn thấy, tiếp tục bóc múi khác.
Khi dùng lại cách cũ thì cô vô thức xoay đầu lại nhìn một cái, kết quả phát hiện Chiêm Húc đang nhìn mình.
Cung Ngũ sững sờ, giơ tay nhét vào trong miệng, vội vàng nghiêm túc bóc tiếp.
Đợi bóc xong một bát thì cô vui vẻ bê bát đi vào: “Anh Chiêm, anh có muốn ăn mít không? Tôi bóc xong rồi này, rất ngon đấy.”
Chiêm Húc nhìn một cái, giơ tay chống đầu, “Đi rửa cho sạch đi.”
Cung Ngũ mím môi, vội vàng bê đi rửa qua một lượt rồi trở vào.
Dáng vẻ tay sai này của cô đã duy trì mấy ngày nay, lời của Chiêm Húc ngày càng ít, không giống như lúc đầu thường xuyên tìm cô đến nói chuyện.
Cung Ngũ luôn tự kiểm điểm xem mình đã nói gì sai mà đắc tội với hắn ta, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không có chuyện gì.
Biểu hiện của cô tốt như vậy, đã đối đãi với hắn ta như hoàng đế rồi, hắn ta còn muốn gì nữa? Chiêm Húc lật sách, tốc độ lật rất nhanh, Cung Ngũ nghĩ rằng hắn ta đang nghiêm túc đọc sách, nào biết được hắn ta chẳng đọc nỗi chữ nào.
Cô chạy ra cửa chống cằm chờ hắn ta rảnh rỗi.
Phải nghĩ cách thôi, cứ tiếp tục thế nào thì không hay, vì hoàn cảnh hiện tại nên cô không còn thời gian để buồn bã vì Công tước đại nhân đã từ chối điều kiện của Chiêm Húc nữa.