Sự nguy nga tráng lệ trước mắt làm cho Cung Ngũ nhất thời quên đi phiền não, một mình đứng trên đỉnh núi kêu la gào thét, vừa nhảy nhót vừa xoay tròn, nhảy mệt rồi thì cô ngồi xuống đất sống chết không chịu đi.
Chiêm Húc đứng bên cạnh yên lặng nhìn, đợi cô dừng lại, hắn ta hỏi: “Không chịu đi lẽ nào muốn ở trên núi một ngày à? Muốn tôi cõng cô à?”
Cung Ngũ trợn1mắt: “Không cần đâu.
Để người ta nhìn thấy lại cười tôi.”
Dù có nói thế nào đi nữa thì cô và Công tước đại nhân vẫn chưa hoàn toàn chia tay, Chiêm Húc lại chẳng phải La Tiểu Cảnh, nếu là La Tiểu Cảnh thì còn có thể cõng cô, vì vẫn có giao tình với cô, còn người khác thì chẳng có giao tình tốt như vậy.
Hai người chậm rãi xuống núi, trên đường đi còn nói liên8tục không ngừng.
“Chiêm Húc, tôi cảm thấy sống trên núi này hơi buồn chán.”
Cô vừa đi xuống núi vừa nói: “Anh xem anh xem, ngày nào cũng chỉ có một mình ở trong phòng, đến một người nói chuyện cũng không có...”
Chiêm Húc trầm ngâm đi sau lưng cô, thỉnh thoảng còn giơ tay đỡ khi cô suýt bị ngã, Cung Ngũ ngại ngùng mỉm cười: “Hình như tôi không thích hợp sống trên núi, không đi nổi2con đường cheo leo này.”
Chiêm Húc trả lời: “Đường như thế này ở đây không có nhiều.”
Cung Ngũ vừa đi về phía trước vừa lén dùng khóe mắt liếc nhìn Chiêm Húc một cái, cứ cảm thấy có chút kì lạ, bối rối suy nghĩ liệu có cần giữ chút khoảng cách gì đó không? Vì lúc nhỏ từng bị người ta lừa nên Cung Ngũ thường tránh xa những người làm ăn như thế này, mà Chiêm4Húc lại còn là kẻ đầu sỏ thiết kế, tinh chế, buôn bán hàng cấm ra toàn thế giới.
Hắn ta khống chế 80% việc làm ăn ở khu vục này, là ông trùm buôn bán ma túy cấp thế giới.
Cung Ngũ chẳng có chút ấn tượng tốt nào với loại người này.
Sau khi trở về, tuy Cung Ngũ vẫn còn chạy quanh căn phòng trúc, nhưng mà rất ít khi vào trong nói chuyện với Chiêm Húc, đa phần thời gian đều dùng để quét dọn vệ sinh, ví dụ lau nhà, quét dọn sạch sẽ những khe hở của sàn nhà bằng trúc.
Nhà trúc của Chiêm Húc được cô dọn dẹp đến không còn một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ.
Cung Ngũ cầm giẻ lau, chà bên này chà bên kia, một chiếc lá rơi cũng không bỏ sót.
Khi Chiêm Húc từ trạm liên lạc đi qua, từ xa nhìn thấy Cung Ngũ dựa vào lan can ra sức chà.
Hắn ta đi lại gần mới nhìn thấy thật ra cô đang lau lan can, không chỉ lan can mà cả căn nhà của hắn ta đều thay đổi, không chỉ bên ngoài sạch sẽ mà bên trong cũng được lau dọn sạch.
Đương nhiên, tủ sách cô chưa từng động tới, mỗi trang giấy khi hắn ta rời khỏi như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.
Lúc hắn ta đi đến, Cung Ngũ lượn một vòng, đi ra phía sau căn nhà trúc.
Chiêm Húc đứng trước cửa một hồi: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ vội vàng thò tay ra: “Sao thế?”
Chiêm Húc mỉm cười với cô: “Có thể rót giúp tôi ly nước không?”
Cung Ngũ lập tức để giẻ lau trên tay xuống, chạy đi rót nước, “Được chứ!”
Rót nước xong, cô chủ động chạy ra ngoài, tiếp tục lấy giẻ lau lan can phía sau.
Lau xong lan can, Chiêm Húc vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô đang bảo người giúp mình lấy cầu thang gỗ, hắn ta hỏi: “Tiểu Ngũ, cô đang làm gì thế?”
Cung Ngũ giơ tay chỉ lên bên trên căn nhà, nói: “Tôi thấy cửa bẩn rồi, tôi phải lau sạch!”
Chiêm Húc giật khóe mắt, “Xuống đây, không cần.
Lúc trời mưa thì tự nó sẽ sạch, không cần cô lau bằng tay, rất nguy hiểm.”
Vừa nghe hắn ta mở miệng, người mang cầu thang đến liền vội vàng mang đi.
Cung Ngũ vô cùng buồn chán, “Vậy anh cứ làm chuyện của mình, tôi phải đi xem mấy chỗ khác có cần giúp đỡ gì không.”
Vừa đi cô còn vừa nói: “Chao ôi, ngày tháng này thật buồn chán, khi nào mới được về nhà đây...”
Chiêm Húc: “...”
Về tổng thể, Cung Ngũ ở đây chăm sóc mình rất tốt, có đồ ăn, có đồ uống, sự an toàn trong thời gian này không còn là vấn đề đáng quan tâm, nếu hỏi cô có chuyện gì buồn phiền thì nhất định là nhớ nhà.
Bị người ta bắt đến một nơi xa lạ ai lại chẳng nhớ nhà? Dù có mối quan hệ tốt với bọn bắt cóc thì chúng vẫn là tội phạm bắt cóc.
Hơn nữa, Cung Ngũ còn chính mắt nhìn thấy Chiêm Húc dùng súng giết người.