Công Tước

Chương 667: Tại sao không rời khỏi?



Tin tức Công tước sắp đến rất nhanh chóng được truyền thông đưa tin.

Người dân bình thường đương nhiên không quan tâm đến, nhưng người quan tâm lại lập tức đem tin tức này báo cho Chiêm Húc.

Chiêm Húc sững sờ, hồi lâu mới nói: “Hắn còn dám đến.”

Đương nhiên, Chiêm Húc cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng đối phương đơn thân độc mã đến, anh nhất định muốn tiếp xúc thông qua kênh khác.

Rất rõ1ràng, đối phương đã tiếp xúc với chính phủ Shava, mối quan hệ của anh và chính phủ đã tốt hơn rồi sao? Bên ngoài căn nhà bằng trúc, tiếng cười của một cô gái trẻ truyền ra, lanh lảnh như tiếng của một chú chim hót hay nhất trong rừng.

Hắn ta cảm nhận được cô gái này đang vô ý mà cố ý tránh né ở riêng với hắn ta.

Cô gái này vừa nhìn thì thấy khá ngốc8nghếch, nhưng đa phần thời gian đều là giả ngốc.

Cô biết bản thân muốn gì, bằng không làm sao hắn ta có thể từng chút từng chút sa vào những lời thao thao bất tuyệt của cô nhưng lại không thể thoát ra? Tại sao hết lần này đến lần khác lại mong muốn nhìn thấy nụ cười không có phiền não của cô? Ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu vào căn nhà trúc, ánh sáng lấp lánh làm chói2mắt.

Chiêm Húc giơ tay, trong lòng bàn tay có một tia nắng chiếu vào, lắc lư nhẹ theo chiếc lá đang lay động theo làn gió.

Hắn ta muốn nắm lấy, nhưng từ đầu đến cuối đều không nắm được.

Hắn ta nghĩ rằng mình có thể nắm chặt, nhưng chẳng qua chỉ là không khí không thể nhìn thấy.

Ánh sáng đó thoạt nhìn thì trông cứ như đã bị hắn ta nắm lấy, nhưng trên thực tế, vĩnh viễn4đều nằm bên ngoài bàn tay hắn ta.

“Chiêm Húc!”

Cung Ngũ đứng bên dưới căn nhà, cô ra sức nâng một quả đu đủ thật dài trong tay lên, hỏi: “Anh muốn ăn đu đủ không?”

Đây là lần đầu tiên Cung Ngũ nhìn thấy loại đu đu dài như quả mướp thế này, còn uốn lượn, màu cam rất đặc biệt, hoàn toàn khác với những loại đu đủ Cung Ngũ từng thấy ở siêu thị trước đó.

Chiêm Húc đứng trên cao nhìn xuống phía cô, hai tay dựa vào lan can, sau đó hắn ta gật đầu: “Ừ.”

Cung Ngũ lập tức ôm quả đu đủ bỏ chạy, đem đến nhà bếp cắt ra.

Cô tự cầm một miếng lên ăn thử, mắt lập tức sáng lên, ngọt quá! Cô nghiêm túc cắt ra từng miếng, còn bày vào đĩa rất đẹp mắt, bê lên chạy đến nhà trúc, “Đu đủ đến đây!”

Đặt lên bàn xong, Cung Ngũ đứng đó hối thúc hắn ta, “Anh mau thử một miếng đi, rất ngọt!”

Chiêm Húc gật đầu, cầm lấy một miếng lên cắn một cái, “Rất ngọt.”

Những thứ này ở đây vốn không quý hiếm gì, nhưng trong mắt Cung Ngũ lại rất hiếm thấy.

Đối với chuyện khắp nơi đều treo đầy những trái cây kì lạ, Cung Ngũ cảm thấy rất hiếu kì, tỏ ra thích thú trước giờ chưa từng có.

Nghe thấy Chiêm Húc nói ngon, Cung Ngũ cảm thấy mình lại làm một chuyện đúng đắn, cô đứng một hồi thì nói: “Anh ăn xong thì gọi tôi, tôi đi làm việc đây!”

Nói xong thì xoay người định bỏ đi, Chiêm Húc đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ xoay đầu lại, “Hả?”

Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Ngồi xuống nói chuyện với tôi có được không?”

Cung Ngũ chớp mắt, sau đó chạy đến băng ghế trước cửa ngồi xuống, nói: “Cũng được!”

Chiêm Húc ném vỏ đu đủ vào thùng rác, “Tiểu Ngũ mấy ngày nay đều rất bận, tôi không thể tìm được người nói chuyện với mình rồi.”

Cung Ngũ mím môi, trừng mắt, mãi hồi sau mới nói: “Tôi vốn là một con tin, cũng không thể làm loạn, phải làm việc để sống, không thể ăn không ngồi rồi được.”

Chiêm Húc ngồi vào bàn rồi nhìn cô, Cung Ngũ có chút bất an hỏi: “Sao thế?”

Chiêm Húc cúi đầu mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đã quen nói chuyện với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đột nhiên không đến, tôi cảm thấy rất cô đơn.”

Cung Ngũ mỉm cười, “Vậy à? Thật ra tôi lo lắng anh ngày nào cũng bận, tôi lại là một người nhàn rỗi, nếu đến sẽ làm phiền anh làm việc.

Anh không để tâm thì tôi đương nhiên cũng không thành vấn đề.”

Chiêm Húc gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề.”

Dù có vấn đề thì đã sao, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong khoảng thời gian sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện hao tâm tổn sức cần phải xử lý.

Căn nhà trúc còn mới, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi xuống đất, cô gái trẻ trung hoạt bát ngồi trên ghế ngoài cửa, đôi chân lơ lửng trên không nhẹ nhàng lắc lư, hơi ngước quai hàm xinh đẹp lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Nhìn qua khung cửa sổ bằng trúc, một người đàn ông gương mặt lạnh lùng đang ngồi thong thả, bầu trời giống như vừa tạnh mưa, toát lên hơi thở tươi mát trong lành.

Giây phút hắn ta nhìn cô gái ấy, gương mặt đầy sự dịu dàng, nhưng khi rời mắt đi thì lập tức hồi phục lại biểu cảm ban đầu.

Hắn ta tiện tay cầm một miếng đu đủ lên, ra hiệu cho cô, Cung Ngũ lập tức đứng dậy, chạy qua, vui vẻ cầm lấy, nói: “Trong sách có nói, con gái nên ăn nhiều đu đủ!”

Hắn ta rũ mắt xuống, đột nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ, nếu người khác có búp bê mà cô thích, còn cô lại không có, cô sẽ làm gì?”

Cung Ngũ trả lời: “Tôi sẽ sờ nó, hỏi người ta mua ở đâu, sau đó nỗ lực kiếm tiền mua một con...

Nhưng tôi không thích búp bê, tôi thích tiền.”

Chiêm Húc mỉm cười: “Vậy nếu Tiểu Ngũ nhìn thấy có một thùng tiền, nhưng chủ nhân của nó lại không ở đó, Tiểu Ngũ sẽ làm gì?”

Cung Ngũ chớp chớp mắt, nói: “Một thùng tiền à, tôi rất muốn có...

Nhưng mà, nếu tôi lấy nó đi, chú cảnh sát nhất định sẽ gây phiền phức cho tôi!”

Chiêm Húc sững sờ, sau đó hắn ta cười “khì khì”

thành tiếng, hắn ta gật đầu: “Những cách so sánh này đều không thích hợp.

Vậy tôi sẽ dùng cách so sách phù hợp nhất, tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy đã có vị hôn phu, nếu là Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ muốn cướp hay là không cướp?”

Cung Ngũ vò đầu: “Có đối tượng rồi mà muốn cướp thì có hay lắm không?”

Chiêm Húc mỉm cười: “Tiểu Ngũ sẽ không cướp sao?”

Cung Ngũ bĩu môi, “Chuyện này không xảy ra với tôi nên tôi thật sự không nói chắc được.

Nếu một ngày nào đó tôi gặp một người như vậy, mà tôi lại thích anh ta đến chết đi sống lại, nói không chừng tôi sẽ chủ động nói với anh ta.

Nếu anh ta thích tôi thì nhất định sẽ chia tay với đối tượng kia, nếu không thích tôi thì nhất định sẽ từ chối tôi, sau này tôi sẽ không làm phiền người ta nữa.”

Sau đó cô hiếu kì hỏi: “Có phải anh thích ai rồi không? Người đã có chồng? Cái này có chút phiền phức, lỡ người ta không thích anh thì phải làm sao?”

Chiêm Húc chậm rãi di chuyển tầm mắt, nói: “Cô ấy...

có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện thích tôi.”

Cung Ngũ nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, vừa ăn đu đủ vừa nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nói: “Thời tiết không tốt lắm, hình như sắp mưa rồi.”

Chiêm Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi u ám: “Đúng vậy, thời tiết không tốt lắm.”

Sắp thay đổi thời tiết rồi.

Cung Ngũ đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài: “Không được, tôi phải đi lấy quần áo vào! Đồ mới của tôi đấy!”

Nói xong, cô men theo bậc thềm chạy ra ngoài.

Chiêm Húc chậm rãi đi đến cạnh giường, yên lặng nhìn theo bóng dáng vội vã của cô, không kìm được mà mỉm cười.

Đúng là một cô gái ngốc, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.