Trên thế giới này sẽ có những thứ nằm bên ngoài quy luật của thế giới, ví dụ như chỗ gọi là Tam Giác Vàng này.
Tuy song song với thế giới bên ngoài nhưng các nguyên tắc của nó hoàn toàn khác biệt, hoặc có thể nói không có nguyên tắc hay trật tự, nổi tiếng về bạo lực và hàng1cấm.
Bọn họ thậm chí không tìm được người nói chuyện, chỉ có tìm những người có quyền lực cao, dùng vũ lực để trấn áp đối phương, thế lực của ai càng lớn thì người đó sẽ chiến thắng.
Công tước đại nhân biết rất rõ chuyện này, Lý Nhất Địch cũng hiểu rõ điều đó, Yến Hồi của8Thanh Thành cũng biết.
Vì thế, cho đến giờ ông ta vẫn chưa gọi một cuộc điện thoại nào, thậm chí còn có thể giấu cả vợ mình.
“Anh Bánh Bao, vậy Tiểu Ngũ ở chỗ đó thì phải làm sao?”
“Không sao, Tiểu Ngũ bảo vệ bản thân rất tốt.”
Lý Nhất Địch không ngẩng đầu mà nói: “Nhưng2đợi sau khi Tiểu Ngũ trở về, e rằng phải dạy cô ấy chút bản lĩnh phòng thân mới được...”
“Tiểu Ngũ rất lợi hại!”
Yến Đại Bảo thoải mái lắc lư chân, nói: “Tiểu Ngũ lúc nhỏ thường đánh nhau với người ta, rất lợi hại.
Chẳng qua không lợi hại bằng em thôi!”
Lý Nhất Địch ngẩng đầu4nhìn cô: “Đại Bảo cảm thấy vinh quang lắm sao?”
Yến Đại Bảo vội vàng mím môi lắc đầu, “Không vinh quang, đánh nhau là không đúng.
Sau này em không đánh nhau nữa.”
Lý Nhất Địch cúi đầu, nghiêm túc tỉ mỉ tắm cho cô.
Yến Đại Bảo tự cử động chân mình, nhoẻn miệng mỉm cười: “Anh Bánh Bao, chân của em vẫn chưa bị cháy nắng!”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Đúng, không đen nhưng cũng bị bẩn.”
Yến Đại Bảo lập tức không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm trong bồn tắm.
Tắm xong tay chân, Yến Đại Bảo rút chân vào lại bồn tắm.
“Anh Bánh Bao, sau này anh mở một chỗ tắm gội đi.
Em cảm thấy anh tắm rất sạch!”
Lý Nhất Địch đứng yên tại chỗ, nhìn đầu nhỏ của cô lộ ra khỏi mặt nước, hỏi: “Đại Bảo còn tắm nữa không?”
Yến Đại Bảo trả lời: “Ngực và mông em sẽ tự mình tắm, nếu không em sẽ ngại lắm.”
Lý Nhất Địch kinh ngạc: “Đại Bảo sẽ ngại sao?”
Yến Đại Bảo trừng to mắt: “Đương nhiên, em là con gái mà! Được rồi, anh Bánh Bao mau ra ngoài đi, em phải đi tắm!”
Lý Nhất Địch: “...”
Đợi đến khi Yến Đại Bảo tắm xong đã là một tiếng rưỡi đồng hồ sau, chân thì trắng giống như tuyết, mang so với mặt cô thì khiến người khác không dám nhìn.
Lý Nhất Địch đang ngồi trên sofa, quần áo ướt trên người đã thay ra, hiện đang mặc quần áo rộng rãi thoải mái, xem tạp chí.
Yến Đại Bảo lững thững chạy ra, trên người mặc quần áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn, họa tiết bên trên là các động vật nhỏ cô thích, đầu tóc vẫn còn ướt nước nhỏ giọt, chân không mang dép chạy đến ngồi cạnh Lý Nhất Địch, nũng nịu nói: “Anh Bánh Bao em tắm xong rồi.”
Tay cầm khăn lau nhét vào tay Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao, tóc em vẫn còn ướt, em lau thế nào cũng không khô, anh giúp em đi.”
Lý Nhất Địch bỏ tạp chí xuống, nhìn cô một cái.
Cô bé này vừa tắm xong, người thơm tho, lại thêm mùi hương vốn có trên người cô cứ xông thẳng vào mũi của anh ta.
Anh ta ngước mắt, đúng lúc bắt gặp gương mặt nũng nịu đen nhẻm của Yến Đại Bảo.
“Anh Bánh Bao.”
Yến Đại Bảo nhét khăn vào trong tay anh, tự đưa đầu của mình qua.
Lý Nhất Địch cầm lấy khăn, xoa lên đầu cô.
Yến Đại Bảo khom lưng cảm thấy không thoải mái, sau khi mè nheo một hồi thì trực tiếp nằm lên chân Lý Nhất Địch, giơ đôi chân bóng loáng lên, hỏi: “Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ ở có bị người ta ức hiếp không?”
“Đương nhiên.
Tiểu Ngũ tuy rất thông minh, cũng biết nghĩ cách bảo vệ bản thân, nhưng dù sao em ấy cũng là con gái, bị người khác ức hiếp là chắc chắn rồi.
Hơn nữa, em ấy còn là con tin...”
Anh ta còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã vội vàng ngồi dậy, xoay đầu lại nhìn Lý Nhất Địch.
Lý Nhất Địch hỏi: “Sao thế?”
Anh ta giơ tay kéo cô lại, “Còn chưa lau khô nữa.”
Yến Đại Bảo mím môi, lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Một lúc sau, cô nói: “Em muốn đi tìm Tiểu Ngũ.
Em sẽ đánh kẻ ức hiếp cậu ấy một trận.”
Lý Nhất Địch mỉm cười, nói: “Chỗ đó chúng ta không giúp được.
Người có thể giải quyết vấn đề chỉ có mình Tiểu Bảo.”
Yến Đại Bảo móc hai ngón tay vào nhau, miệng lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, nếu Tiểu Ngũ bị người ta ức hiếp, nhất định sẽ rất sợ hãi...
Trước kia Tiểu Ngũ có nói nếu em bị người ta bắt đi, người ta sẽ lột quần áo của em, không cho em đánh người, vì người ta có súng, sẽ bắn chết em...
Cậu ấy nói bất cứ lúc nào cũng phải đặt tính mạng lên trên hết, giữ được mạng là chuyện quan trọng nhất...”
Cánh tay Lý Nhất Địch ngừng lại, anh ta kéo Yến Đại Bảo từ trên chân dậy, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Tiểu Ngũ nói đúng, bất cứ lúc nào cũng vậy, tính mạng của Đại Bảo là quan trọng nhất.
Đương nhiên, sau này anh sẽ bảo vệ Đại Bảo, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng!”
Cô ngẩng đầu, mím môi, nói: “Nhưng em rất lo cho Tiểu Ngũ.”
“Tiểu Ngũ không sao, anh nhận được tin tức hiện giờ em ấy sống rất tốt, chỉ là bị nhốt ở chỗ đó thôi, không đi đâu được cả.”
Lý Nhất Địch cẩn thận lau tóc cô, nói: “Nên nếu Đại Bảo không muốn mất đi một người bạn như Tiểu Ngũ thì sau này không thể nghịch ngợm, không thể bướng bỉnh, không thể muốn làm gì thì làm nấy.
Em xem, Tiểu Ngũ vì Đại Bảo nên mới đi đến chỗ nguy hiểm đó, còn Đại Bảo thì đang làm gì? Đại Bảo ở trong bộ lạc thổ dân chơi đến mức không muốn về, có đúng không?”
Yến Đại Bảo ấm ức ngẩng đầu, “Em còn nghĩ Tiểu Ngũ đã sớm thoát khỏi đó rồi!”
“Đại Bảo cảm thấy vì anh và Tiểu Bảo đều có mặt nên Tiểu Ngũ nhất định đã sớm an toàn rồi đúng không?”
Lý Nhất Địch giơ tay xoa mặt cô, nói: “Nhưng mà Đại Bảo, trên đời này chắc chắn có rất nhiều chuyện mà anh và anh trai của Đại Bảo không thể làm được.
Bọn anh là con người, là con người thì nhất định sẽ gặp phải những khó khăn khác nhau.
Có những chuyện bọn anh có thể giải quyết rất dễ dàng, nhưng có những chuyện dù bọn anh có cố hết sức cũng vô dụng.”
Yến Đại Bảo dùng tay kéo mạnh tóc, nói: “Không đâu! Anh em rất lợi hại!”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Bảo rất lợi hại, nhưng Công tước đại nhân lợi hại nhất bây giờ lại không thể đưa Tiểu Ngũ trở về, tức là thật ra Tiểu Bảo không lợi hại như Đại Bảo đã nghĩ, có đúng không?”
Yến Đại Bảo cúi đầu, nước mắt tuôn ra.
Một lúc sau, cô hỏi: “Tiểu Ngũ có chết không?”
“Tiểu Ngũ kiên cường như vậy, làm gì cũng sẽ không để mình chết đi đâu.”
Yến Đại Bảo lau nước mắt, “Có phải em đi tìm Tiểu Ngũ thì sẽ làm hỏng chuyện không?”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Đương nhiên.
Chúng ta đi đến nước khác, phải nghiêm túc tuân thủ chế độ pháp luật của đất nước đó, nếu không bọn họ sẽ có quyền thực hiện các chế tài đối với chúng ta.
Đại Bảo quên rồi sao? Không phải em từng hỏi tại sao trên hộ chiếu của chú Yến tại sao lại dùng tên của người khác sao?”
“Ba không nói, dáng vẻ rất tức giận.”
Yến Đại Bảo hít hít mũi.
Lý Nhất Địch mỉm cười nói: “Đúng vậy.
Đó là vì đối với chú Yến, đó không phải là chuyện vẻ vang gì.
Vì ở trên lãnh thổ của Gaddles, chú ấy đã mạo phạm một vị Công tước có thân phận cao quý, vì thế, chú ấy phải trả giá cho hành động sai trái của mình, bị người ta cấm nhập cảnh vào Gaddles.”
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt đang ngấn lệ, “Ba em sao?”
“Đúng, có phải Đại Bảo thường cảm thấy chú Yến muốn làm gì cũng được? Nhưng trên lãnh thổ của nước khác, khả năng của chú ấy lại có hạn.
Tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng, nên ở địa bàn của người khác, chúng ta phải biết nhún nhường, phải biết thu mình lại thậm chí không ngừng thỏa hiệp, vì đó là nơi chúng ta không thể khống chế được.”
Lý Nhất Địch chậm rãi lau tóc cho cô, nói: “Anh đương nhiên có thể điều một trăm một nghìn người trong nước qua đó, nhưng người khác chỉ cần một cuộc điện thoại thì có thể điều động hai trăm, hai nghìn người.
Nhiều lúc, hiện thực sẽ bắt chúng ta phải đưa ra lựa chọn và phán đoán, hơn đó chúng ta lại đang ở nơi mà bản thân hoàn toàn không hiểu rõ.
Đại Bảo thấy có đúng không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng! Anh Bánh Bao, em sẽ không nghịch ngợm bên ngoài nữa.”
Lý Nhất Địch nhắc nhở: “Trở về Thanh Thành cũng vậy.”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Vâng.”
“Ngồi dậy, sấy tóc cho khô nào.”
Yến Đại Bảo trèo dậy, ngồi trên sofa.
Lý Nhất Địch lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Sấy xong, Yến Đại Bảo vội vàng trèo dậy, sà lên chân Lý Nhất Địch, ngồi đối diện anh ta, nói: “Em thấy anh em và Tiểu Ngũ ngồi thế này!”
Lý Nhất Địch bất ngờ, cơ thể cứng đờ không cử động, anh hắng giọng, hỏi: “Tiểu Ngũ còn làm gì nữa?”
Yến Đại Bảo giơ tay ôm lấy cổ anh ta, chu môi, hôn lên môi Lý Nhất Địch một cái, dáng vẻ đứng đắn nói: “Còn hôn nữa!”