Khi hai người đang nói chuyện thì Mễ Điển bê chậu đồ đã giặt xong quay trở lại.
Từ xa cô ta đã nhìn thấy hai người bèn ngẩng đầu lên chủ động chào hỏi: “Ngài Chiêm,1cô Ngũ.”
Cung Ngũ mỉm cười với cô ta, Chiêm Húc chỉ nhìn cô ta một cái rồi đật đầu.
Bước chân của Mễ Điển hơi ngập ngừng rồi lại lập tức tiếp tục đi,8không ở lại thêm.
Sắc trời hơi u ám, buổi trưa mặt trời còn rất sáng, đến buổi xế chiều thì thời tiết bắt đầu âm u.
Cung Ngũ đang dọn dẹp giường ngủ, Mễ2Điển đột nhiên chạy qua nói: “Tiểu Ngũ giúp tôi với.
Hôm nay lúc tôi phơi quần áo trở về thì quên mất vẫn còn một chậu quần áo chưa giặt, cô giúp tôi mang về đi!”
4 Cung Ngũ gật đầu: “Ừ!”
Cô đứng dậy, còn tiện tay mang theo ô, “Phải đề phòng lúc về gặp trời mưa, bị cảm thì không hay cho lắm.”
Mễ Điển ở phía trước vội vàng bỏ đi, đi được hai bước thì xoay đầu lại, nói: “Chúng ta đi đường tắt cho nhanh, đi bên này này!”
Cung Ngũ đi theo cô ta, miệng còn lẩm bẩm: “Sắp mưa rồi, không phải nước sông sẽ dâng cao sao?”
Mễ Điển mỉm cười: “Sao có thể? Ở đây mưa có to thì nước cũng không dâng cao, hạ du có rất nhiều nhánh sông, ở đây khắp nơi đều trồng trọt, chỗ nào cũng cần có nước, nước ở hạ du cơ bản không tích đủ.”
Cung Ngũ thật sự có chút phòng bị đối với Mễ Điển, cô vẫn còn ám ảnh Matthew, thường lo lắng cô ta có mục đích gì đó.
Cung Ngũ cảm thấy có những người khi đã rơi vào chuyện tình cảm cầu mà không được thì sẽ dễ phát điên, Matthew chính là như vậy.
Chỉ cần ở đây một ngày thì cô không thể gây ra xung đột với bất kì ai, dù sao thì người ta cũng ở đây đã lâu, cũng biết rõ về nơi này, ai cũng không thể tùy tiện tin nên cô liền mang theo ô để đề phòng.
Thực tế là cô sợ Mễ Điển sẽ lén ra tay làm gì đó với cô, tốt xấu gì cô cũng có thể dùng ô làm vũ khí.
Mễ Điển ở trước mặt đi vội vàng, Cung Ngũ đi theo sau lưng cô ta, từ xa thì nhìn thấy trên hòn đá bên sông có một chiếc chậu to.
Mỗi lần có nhiều quần áo thì đều dùng chậu đó để mang đi giặt, quần áo hôm nay quả là không ít, nhưng người làm việc thì ít nên đến chiều tối mà vẫn chưa giặt xong.
Cung Ngũ chặc lưỡi, cùng Mễ Điển đi qua nhấc chậu lên: “Sao hôm nay chỉ có mấy người thế?”
Mễ Điển trả lời: “Sáng sớm có năm người đi ra chợ mua thức ăn, hai người khác thì đào đất, chỉ còn tôi và một người nữa giặt quần áo.”
Cô ta nhìn Cung Ngũ: “Còn cô thì rảnh rỗi cùng ngài Chiêm nói chuyện yêu đương.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Tôi đâu có nói chuyện yêu đương, cô đừng đổ oan cho tôi.”
Mễ Điển rũ mắt xuống: “Có hay không thì trong lòng cô tự biết.”
Cung Ngũ âm thầm trợn mắt, bê chậu đồ trở về.
Mễ Điển đi chậm rãi trước mặt Cung Ngũ.
Đi không được bao xa, cô ta đột nhiên nghiêng người, kêu lên “a”
một tiếng ngã xuống đất, chậu đồ cũng rơi xuống đất.
Cung Ngũ vội vàng khom lưng xuống, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Cô đi qua, giơ tay kéo cô ta dậy, “Đứng dậy đi, mau mau trở về thôi.”
Mễ Điển kéo tay Cung Ngũ: “Chân tôi bị trẹo rồi.”
Cung Ngũ chu môi, nói: “Vậy cô đợi ở đây đi, tôi trở về gọi người đến đón cô.
Có hai chậu đồ to, chân cô lại bị thương, một mình tôi ôm không hết.”
Nói xong cô dùng ô làm gậy chống muốn quay về.
Mễ Điển vội gọi cô lại: “Cô dìu tôi đi cùng là được, tôi có thể trở về, không cần phiền phức như vậy.”
Cung Ngũ khom lưng kéo lấy tay cô ta, định dùng hết sức kéo cô ta lên, nhưng lại không kéo Mễ Điển lên được, bản thân cô còn bị ngã xuống.
Sau khi Cung Ngũ ngã xuống thì kêu “ối”
một tiếng, sau đó thì cả hai cùng ngã.
Mễ Điển vẫn kéo tay Cung Ngũ, cô ta mím môi nhìn Cung Ngũ, đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, xin lỗi nhé!”
Cung Ngũ sững sờ, Mễ Điển giơ tay đẩy cô sang một bên.
Bãi cỏ xanh bằng phẳng bên cạnh liền sụt xuống sau khi Cung Ngũ ngã qua, rầm một tiếng rơi xuống.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Mễ Điển ở bên trên thò đầu nhìn xuống.
Cung Ngũ muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện chân mình rất đau, nhất thời không đứng lên được, cô hét to: “Mễ Điển, cô làm cái trò gì thế?”
Mễ Điển đứng bên trên, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Xin lỗi, tôi không thể để cô cướp ngài Chiêm được.
Tôi biết cô vô tội nhưng tôi không thể chấp nhận được.”
Cung Ngũ mắng: “Cô biến thái à? Cô biết tôi vô tội, tại sao còn đối với tôi như vậy?”
Mễ Điển xoay người rời khỏi hố bẫy, chẳng bao lâu sau thì cô ta quay trở lại, ngồi bên trên, lấy tấm ván che miệng bẫy lại, vừa làm vừa nói: “Cô cũng biết tôi thích ngài Chiêm nhưng cô còn ở đây một ngày thì ngài ấy sẽ không chú ý đến tôi một ngày.
Còn cô thì sao? Cô không quan tâm.
Tôi đã cho cô cơ hội, tôi để cô bỏ trốn nhưng cô lại từ chối ý tốt của tôi.
Nếu đã như vậy thì tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể làm thế này.”
Cô ta mỉm cười, nói: “Cô cũng biết, ở Tam Giác Vàng này mỗi ngày đều có rất nhiều người chết vì ma túy và bạo loạn, sẽ không ai đi quan tâm nhiều thêm hay bớt đi một người đâu...”
Từng miếng ván được xếp lên bên trên nhưng giọng của Mễ Điển lại truyền xuống rất rõ ràng, “Tôi không có nhiều sức lực, chỉ có thể bày ra cái bẫy này, bằng không tôi sẽ chọn chỗ kín đáo hơn.
Cô có biết, để ngăn chặn việc có người đi ngang qua, tôi đã ôm hết đống quần áo bẩn cả tuần, đám phụ nữ già nua kia rất cảm kích tôi.”
Cung Ngũ nhìn cô ta phủ từng lớp ván lên, che đi ánh sáng, cô ngồi đó không cử động.
“Tại sao cô lại không bỏ đi? Nếu cô đi rồi thì tôi làm gì đối xử với cô như vậy?”
Mễ Điển thở dài, “Hiện giờ, thật sự xin lỗi cô.
Buổi sáng và tối trên núi rất lạnh, nếu cô im hơi lặng tiếng mà biến mất, đối với cô cũng không tệ.
Dù sao thì cô ở đây cũng không tự do, lại rất vất vả, có đúng không?...”
Sau khi cô ta nói xong thì bên trong là một màn đêm u tối.