Đừng nói đường núi, dù là đường lót đá cô cũng phàn nàn, vết thương trên đầu gối1vẫn chưa hoàn toàn hết đau.
Nhớ lần trước đi con đường lót đá đến chợ, Cung Ngũ từng cằn nhằn trước mặt Chiêm Húc.
Chân của cô như vậy, có thể đi bao xa.
Ít nhất8trong lòng Chiêm Húc, Cung Ngũ không phải là một cô gái không có đầu óc.
Cô sẽ chọn một con đường ngu ngốc như vậy để chạy sao? Lúc đầu khi biết cô bỏ trốn, sự thất2vọng và kinh ngạc của Chiêm Húc không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Hắn ta đã rất có thành ý với cô, còn tin tưởng cô một trăm phần trăm, vậy mà cô lại chọn cách bỏ4trốn.
Nhưng Chiêm Húc không ngu ngốc, ngoài việc hắn ta không có thiên phú thiết kế súng thì những mặt khác hắn ta đều chẳng thua ai.
Ngoài khả năng quan sát nhạy bén, hắn ta còn có bản năng nghi ngờ của sát thủ, nên hắn ta không hề tin tưởng lời của Mễ Điển vừa nói.
Hắn ta chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân.
Cả ngọn núi sáng rực đèn đuốc đi trong mưa để tìm Cung Ngũ.
Mễ Điển rúc trong phòng, hoàn toàn không ngủ được.
Cô ta liên tục trèo dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy những ngọn đuốc đi tới đi lui, vị trí rất khó xác định.
Bản thân cô ta đã làm gì, cô ta biết rất rõ.
Nhưng cô ta muốn thử, nếu thành công thì tất cả sẽ khôi phục lại như trước.
Mễ Điển tính toán thời gian, đã sáu tiếng đồng hồ qua đi.
Vốn dĩ cô ta đã tính toán thời gian rất chuẩn nhưng cô ta không ngờ Chiêm Húc lại đột nhiên cho người gọi Cung Ngũ qua ăn cơm.
Cung Ngũ bị đưa đến đây đã lâu như vậy, sao cứ nhất đinh phải là tối nay? Mễ Điển vô cùng chán nản, cô ta không hối hận vì đã đẩy Cung Ngũ xuống hố.
Chuyện cô ta hối hận là cô ta nên đợi thêm hai ngày nữa, đợi hố bẫy bố trí hoàn thiện xong mới động thủ, ném vào bên trong rắn độc hay trùng độc gì đó, như vậy Cung Ngũ rơi xuống thì chắc chắn sẽ chết.
Sau đó thì cô ta từ từ lấp hố lại, như vậy sẽ không ai biết Cung Ngũ đã đi đâu.
Thật đáng tiếc! Cô ta bắt đầu nghĩ lại phản ứng của Cung Ngũ khi bị đẩy xuống hố.
Hình như Cung Ngũ chỉ ngồi dưới đất chứ không trèo dậy, có nghĩa là tay chân cô có lẽ đã bị gãy, nếu như vậy thì cô càng không có cơ hội thoát.
Lúc này trên núi bắt đầu lạnh, mưa bên ngoài chắc đã xóa hết mọi dấu vết.
Thật ra cô ta chẳng có gì phải lo lắng, dù sao thì Chiêm Húc cũng đã xác định là Cung Ngũ muốn bỏ trốn nên hắn ta mới ra lệnh phong tỏa hết mọi đường ra vào trên núi.
Chỉ cần cô ta hướng sự chú ý của Chiêm Húc đến chuyện Cung Ngũ bỏ trốn, như vậy sẽ kéo dài thời gian, cô ta còn sợ gì nữa? Mễ Điển đang suy nghĩ thì cửa bất ngờ bị người ta đẩy ra, cô ta giật mình, nhìn thấy có người đi vào.
Kết quả, người đó trực tiếp đi đến trước giường của Cung Ngũ, khom lưng ôm chăn lên, xoay người xông qua, lúc đó Mễ Điển nghe thấy tiếng chó sủa.
Chiêm Húc đã liên lạc với quân đội, còn mời cả một đội chó nghiệp vụ.
Chăn Cung Ngũ từng đắp, đồ cô từng mặc đều được lấy ra dùng.
Mễ Điển ngồi yên không cử động.
Rất may, rất may cô ta đã có sự chuẩn bị.
Sáng sớm hôm nay cô ta đã mang quần áo và chăn mềm của mọi người đem giặt, đặc biệt là quần áo và những thứ mà Cung Ngũ dùng qua.
Cô ta còn đổ thêm một chút hương liệu mùi rất nồng vào trong chậu giặt quần áo.
“Ngài Chiêm, không được rồi!”
Ngoài mùi thơm thì không còn mùi gì cả.
Vô cùng trùng hợp, hôm nay là ngày dọn vệ sinh nên tất cả quần áo, chăn ra đều được đem giặt hết.
Chiêm Húc nói: “Điều tra nguồn gốc của hương liệu đó, chuyện này đừng hỏi lại nữa, tôi chỉ cần kết quả thôi.”
Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp độp, tâm trạng của hắn ta u ám hơn cả không khí ẩm ướt trên núi.
Hắn ta đột nhiên nói: “Trông chừng Mễ Điển, cô ta là người cuối cùng tiếp xúc với con tin.
Trước khi tìm được người, cô ta không được phép đi đâu cả.”