Chiêm Húc lại lần nữa điều động toàn bộ nhân lực, tất cả mọi người đều đi đến địa điểm đó.
Bác sĩ mang theo hòm thuốc, còn có người mang cả dây thừng và thang, bắt đầu tìm kiếm khu vực gần bờ sông.
Quả nhiên chỗ dễ thấy nhất lại là chỗ kín đáo nhất, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, không ai ngờ lại gần như vậy.
Bọn họ tìm kiếm rất kĩ bãi cỏ xung quanh1bờ sông, khi mọi người đang bận rộn, đột nhiên tại một bãi cỏ có đất bay lên, người phát hiện ra đầu tiên giật mình ngã xuống đất: “Má ơi!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua, bọn họ nhìn thấy dưới bãi cỏ đột nhiên có một cánh tay dính đầy bùn giơ lên, bàn tay đó đang nắm chặt bụi cỏ bên cạnh.
Tiếp theo đó là cả một bụi cỏ bị rơi xuống, thò ra một cái đầu,8bẩn đến mức không nhìn rõ là ai.
Tay còn lại cũng thò ra, trong tay còn cầm một cái ô chọc mạnh vào bãi cỏ, một người dính đầy bùn đất không nhìn rõ mặt tay đang cầm đống cỏ, một tay đang dùng ô chọc vào đất, sống chết treo le lơ lửng ở đó thở hổn hển.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cô, thậm chí quên cả phản ứng.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn bọn họ, hét to:2“Tôi ở đây! Các người mau kéo tôi lên đi!”
Chiêm Húc là người đầu tiên xông qua, “Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ!”
Hắn ta nắm lấy cánh tay cô, nghiến răng, từ từ kéo cả người cô ra.
Không quan tâm cả người cô đang dính bùn, thậm chí còn không nhìn rõ mặt, lập tức ôm cô vào lòng: “Tôi biết cô sẽ không bỏ trốn mà!”
Mắt Cung Ngũ trừng to, hai cánh tay dang ra, không dám cử động.
Cô4đi chân không, móng chân toàn là đất, toàn thân trên dưới không còn chút màu sắc nào của vải.
Cô như một người bùn lăn lộn trong đống bùn, thậm chí đến tóc cũng không còn màu ban đầu.
Chiêm Húc nhắm mắt, ôm chặt lấy cô không buông tay: “Xin lỗi, tôi nên sớm tìm thấy cô.”
Chân Cung Ngũ mềm nhũn, cơ thể bủn rủn từ từ trượt xuống, từ trong lời nói của Chiêm Húc, cô hiểu rằng mình đã an toàn.
Chiêm Húc giơ tay, trực tiếp ôm cô lên, “Bác sĩ đâu!”
Sức khỏe của Cung Ngũ không có vấn đề gì, chỉ là cô vừa đói vừa mệt vừa lạnh nên cả người bị hạ đường huyết.
Thần kinh của cô căng thẳng cao độ, không dám thả lỏng một phút nào, chỉ khi xác định mình đã an toàn thì mới triệt để ngủ thiếp đi.
Lúc cô ngủ, có hai người phụ nữ lớn tuổi nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, từ tóc đến móng tay, từ lông mày đến ngón chân, sau khi tắm xong thì lau khô tóc cho cô.
Khi Chiêm Húc xuất hiện trước mặt Mễ Điển lần nữa, cả người Mễ Điển đã tê liệt nằm dưới đất.
Hắn rũ mắt nhìn cô ta nói: “Chuyện tôi hứa với cô, tôi sẽ giúp cô hoàn thành, nhưng cô không thể ở lại đây.
Nếu cô muốn ở lại đây cũng được, bọn họ sau này sẽ là chồng cô, cô có thể tự do lựa chọn.”
Nói xong, Chiêm Húc xoay người bỏ đi.
Sau khi Cung Ngũ bị cơn đói làm cho giật mình dậy thì phát hiện bản thân đã thay quần áo, lại còn được tắm rửa sạch sẽ.
Cô bĩu môi, ai tắm cho cô thế? Rất đáng lưu tâm.
Lúc Chiêm Húc đến thì Cung Ngũ đang đánh răng, có lẽ do ăn mật ong trong hố bẫy nên cô cảm thấy miệng mình toàn là cát.
Cung Ngũ đánh được một nửa thì nhìn thấy hắn ta đến, vội vàng súc bằng nước lại, bỏ cốc xuống: “Chiêm Húc, tôi phải giải thích một chút, tôi không muốn trốn để hù dọa ai, tôi thật sự...
Mễ Điển đâu? Tôi phải cào nát mặt cô ta, cô ta có bệnh thật mà! Loại tâm lý bệnh hoạn, phải chữa!”
Chiêm Húc yên lặng ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đợi Cung Ngũ nói xong thì hắn ta mới mỉm cười mở miệng: “Ừ, đã đưa đi trị rồi, sau này cô sẽ không nhìn thấy cô ta nữa.”
Cung Ngũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.
Loại người thất đức đó, tôi suýt chút chết vì cô ta rồi! Anh không biết tối hôm qua tôi đã ra sao đâu, tôi sợ tôi chết ở đó không ai biết, tôi không muốn chết chút nào.
Ôi, nghĩ lại thì cảm thấy sợ, thường ngày tôi đối với cô ta rất tốt, không ngờ vẫn chọc giận cô ta...”
Lúc cô nói chuyện, Chiêm Húc ngồi nghe nghiêm túc.
Hắn ta nhìn nhất cử nhất động của cô, dáng vẻ tức giận của cô tràn đầy sức sống.
Hắn ta biết, hắn ta biết rõ, ánh mặt trời chói chang này, sao có thể bị mây đen che mất ánh sáng? Nhưng mà, hắn ta cũng cảm nhận được tâm trạng hoảng sợ của mình, sợ mất mát, sợ tuyệt vọng, sợ bị bóng đêm hoàn toàn che đi đôi mắt.
Hắn ta đã đủ tối tăm rồi, thỉnh thoảng, hắn ta cũng muốn nhìn thấy ánh mặt trời.
Cô lại bắt đầu nói chuyện, giống như đã cách biệt với thế giới rất lâu nay lại gặp được con người, “Chiêm Húc, tôi cứ nghĩ không ai tìm thấy tôi.
Tôi đã tuyệt vọng rồi, không ngờ mọi người vẫn tìm thấy tôi.
Thật là tốt quá! Đúng rồi, sao mọi người tìm thấy tôi thế? Tối hôm qua tôi có thấy tiếng chó sủa nhưng chỉ có một tiếng, sau đó thì không nghe thấy nữa.
Ôi ở đó chỉ nghe thấy tiếng mưa thôi...”
Khóe môi hắn ta cử động, đột nhiên ngắt lời cô: “Tôi thả cô về nhà.”
Cung Ngũ đang nói không ngừng thì đột nhiên ngừng lại, cô trừng to mắt, nhìn Chiêm Húc, vẻ mặt không nói nên lời, “Thật, thật không?”
Chiêm Húc mỉm cười với cô, gật đầu: “Thật, tôi quyết định sẽ thả Tiểu Ngũ về nhà.”
Cung Ngũ phồng má, mũi cay cay, nước mắt tràn ra khỏi tròng mắt, cô nhoẻn miệng cười nhìn Chiêm Húc: “Chiêm Húc, tôi biết, anh là một kẻ bắt cóc rất khác người.
Tôi biết anh không giống ai mà...”
Cô giơ tay lau nước mắt, nói: “Cảm ơn anh!”
Chiêm Húc phát hiện thì ra dáng vẻ mà hắn ta thích nhìn thấy vẫn là dáng vẻ lúc cô cười, dù là nụ cười ngấn lệ.