Trong phòng khách của chính phủ liên bang Shava, Công tước đại nhân vừa gặp xong một thương nhân.
Vị thương nhân đó quen biết không ít quan chức, vì Công tước đại nhân đồng ý hợp tác làm ăn với ông ta nên ông ta giới thiệu cho Công tước đại nhân làm quen với một vị tướng quân.
Vị tướng quân đó đang nói chuyện với Công tước đại nhân, tiết lộ Shava đang có kế hoạch tập trung lực lượng tấn công Tam Giác1Vàng, kế hoạch sẽ tiến hành trong thời gian sắp tới.
Công tước đại nhân nói: “Quê hương của mẹ tôi là một quốc gia phương Đông tươi đẹp.
Ở quê hương của bà có câu tục ngữ ‘bắt cướp phải bắt tên đầu sỏ’, với lực tượng vũ trang tấn công vào khu vực đó, tất nhiên phải bắt đầu tấn công từ lực lượng mạnh nhất, như vậy mới có thể tiêu diệt dã tâm của những thế lực âm mưu tăng cường sức8mạnh khác.
Theo như tôi biết, thế lực mạnh nhất ở Tam Giác Vàng hiện tại là tập đoàn Chiêm Thị, không chỉ có lực lượng vũ trang lớn mạnh mà nguồn tài chính kinh tế và hoạt động kinh doanh cũng lớn.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng lực lượng của chúng ta không dễ dàng gì đối phó với chúng.”
Tướng quân nhíu mày, “Chuyện này chúng tôi vẫn còn đang thảo luận, cứ chần chừ chưa quyết định.
Nhưng thời gian trước,2Hắc Sát đã chết, con trai lão ta là Chiêm Húc mới có cơ hội tăng cường vũ trang.
Thật ra nên động thủ lúc bọn chúng đang dần thành thục hoàn thiện, nếu kéo dài nữa thì sẽ muộn.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Liên bang Shava lần này hành động không do dự quả là một cử chỉ chính nghĩa, tôi nguyện thay hoàng thất Gaddles toàn lực chi viện cho liên bang Shava.
Nếu tướng quân có yêu cầu gì thì cứ4nói, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tướng quân: “Tôi và Chiêm Húc cũng được xem là bạn cũ, thường ăn cơm uống rượu cùng nhau, nhưng lần này bắt buộc phải hành động, việc trở mặt thế này là rất bất đắc dĩ, chỉ hi vọng đến lúc đó hắn ta không trút giận lên tôi.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Nếu tướng quân sợ làm tổn thương Chiêm Húc, tôi có một đề nghị có thể giữ cho tình bạn của tướng quân và hắn ta tồn tại lâu dài.
Đương nhiên, tôi sẽ hi sinh làm người xấu giúp ông.”
Tướng quân nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Đề nghị gì?”
Lần hành động này của Shava vốn cần có sự viện trợ của quốc tế, Công tước đại nhân chủ động đề nghị, dĩ nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Mối quan hệ của tướng quân và Chiêm Húc thật sự giống như ông ta nói.
Khi Hắc Sát còn sống, Chiêm Húc thường tìm tướng quân uống rượu cùng.
Cả hai đều có điều kiêng kị, đều cảnh giác đối phương.
Dù sao thì hai người cũng đứng ở hai lập trường hoàn toàn khác nhau, một người là cảnh sát, một người là tội phạm, vốn là mối quan hệ đối lập nhau, nhưng để duy trì sự cân bằng, hai bên đều phải cố gắng nỗ lực.
Hai ngày sau, liên bang Shava gửi một thông báo đến Tam Giác Vàng về việc giữ gìn trị an và thuế vụ, mời Chiêm Húc đến tham gia hội nghị.
Các cuộc hội nghị trao đổi như vậy đã tiến hành vô số lần, tiệc rượu yến tiệc cũng đã tham gia không ít, khi Chiêm Húc nhận được điện thoại và thiệp mời, lập tức đồng ý tham gia.
Những thủ tục liên quan của Cung Ngũ, Chiêm Húc đang cho người đi làm, chỉ cần đưa cô trở về Thanh Thành, những chuyện khác hắn ta không cần lo lắng nữa.
Trước khi đi Chiêm Húc có chào hỏi Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, chiều nay tôi có cuộc họp, tối đa là hai tiếng, thủ tục của cô hiện đang làm, đừng lo lắng.”
Cung Ngũ chu môi, “Phải họp sao, được rồi, không lo lắng!”
Cô nhoẻn miệng cười với hắn ta, “Chiêm Húc bái bai, tối gặp!”
Chiêm Húc mỉm cười, “Tiểu Ngũ, tối gặp.”
Chỉ là Chiêm Húc không ngờ, đây sẽ là lần cuối cùng hắn ta gặp cô.
Hắn ta vốn nghĩ mình còn đủ thời gian để nói lời tạm biệt, nhưng không ngờ đây lại là lần sau cùng, sau lần này thì hắn ta không còn nhìn thấy cô nữa.
Đoàn xe của Chiêm Húc dừng lại bên ngoài trung tâm hội nghị.
Trong ngoài trung tâm hội nghị đều có rất nhiều người canh gác, hắn ta tháo bao tay đưa cho người đi sau lưng, nhấc chân bước vào cửa lớn.
Hắn ta bước vào cửa trước, người hắn ta dẫn theo sau đều bị tháo hết vũ khí, “Bỏ vũ khí xuống!”
Đồng thời, Chiêm Húc bước vào phòng hội nghị cũng bị người ở đó khống chế.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn sang tướng quân đang đứng cạnh cửa: “Làm gì thế?”
Tướng quân nhìn hắn ta một cái, nói: “Đây là chuyện sớm muộn, chỉ là bây giờ hơi muộn một chút thôi.”
Nói xong, ông ta đứng sang một bên, Chiêm Húc nhìn thấy Công tước đại nhân từ từ đi ra.
Chiêm Húc híp mắt, mím môi, nhìn chằm chằm vào anh, sau một hồi thì hắn ta mỉm cười: “Thì ra là anh.”
Công tước đại nhân nhìn hắn ta, mặt không biểu cảm trả lời: “Tôi từng nói, chúng ta sẽ gặp ở Tam Giác Vàng.”