Công Tước

Chương 688: Vô cùng khó chịu



Chuyện buồn nhất trên thế giới này chính là hai người yêu nhau nhưng lại vì hiểu lầm mà xa nhau.

Công tước đại nhân đã từng suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc Chiêm Húc đã dùng cách gì để khiến trong lòng Tiểu Ngũ có nút thắt khó1gỡ như vậy, thậm chí khiến cô vốn là một người luôn thẳng thắn trong mọi chuyện cũng trở nên không muốn mở miệng nói ra.

Trước giờ anh đều biết Tiểu Ngũ không có cảm giác an toàn. Tư thế cuộn tròn khi cô ở một mình là8minh chứng rõ ràng nhất.

Ngồi trên máy bay, Cung Ngũ nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, Công tước đại nhân để vài cuốn sách ra trước mặt cô. Cung Ngũ lật sách ra, cảm thấy chẳng có tâm trạng, lại nằm xuống ngủ tiếp.

Nằm được nửa tiếng, cô2cảm thấy Công tước đại nhân đang kéo tay mình. Cô mở mắt ra nhìn anh một cái, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngoài ra thì không làm chuyện gì khác.

Cung Ngũ mím môi để mặc cho anh nắm, sau đó nhắm mắt trở lại.

Suốt4cả đường đi hai người hầu như không nói chuyện, đa phần thời gian Cung Ngũ đều nằm ngủ, thức dậy thì đọc sách, đói thì ăn chút gì đó. Cho đến khi đến Gaddles, cô và Công tước đại nhân nói với nhau chưa quá hai mươi câu.

Xe dừng trước phủ Công tước, trước cửa đứng đầy người, Công tước đại nhân xuống xe trước, anh vòng qua xe, khom lưng nắm lấy tay cô dìu cô xuống xe.

Lần này người đứng trước cửa không chỉ có người hầu của phủ Công tước, ngoài Eugene và Bà Sandy còn có rất nhiều người mặc áo vest đen mà Cung Ngũ chưa từng gặp qua, có nam có nữ, trên mặt họ đều nở nụ cười, đến cả Bà Sandy cũng mỉm cười thân thiện nhìn cô. Cung Ngũ bị tình cảnh này dọa đến đầu óc lờ mờ.

Cô nhìn đám người đó, lại nhìn Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, chuyện này là sao?”

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Bọn họ đang chào đón Tiểu Ngũ trở về.”

Cung Ngũ nhất thời không biết nói gì, nỗ lực nhoẻn miệng mỉm cười, sau đó cô giơ tay vòng qua tay Công tước đại nhân, cùng anh đi vào phủ Công tước.

Ngồi trong không gian quen thuộc nhưng Cung Ngũ vẫn chưa thả lỏng, cô mím môi nhìn xung quanh, trầm ngâm không nói gì.

Cô biết cô đã hoàn toàn an toàn rồi, không cần lo lắng bị người ta ức hiếp, không cần lo lắng bị người ta ám toán, càng không cần lo mình sẽ bị ném cho ai đó để họ chà đạp cô.

Nhưng tại sao trong lòng cô vẫn không có cảm giác được trở về nhà?

Cứ như đang lơ lửng trong không trung, làm gì cũng cảm thấy không chân thật, cô cảm thấy ở đây không phải là nhà cô.

Phải chăng sau này nếu lại xảy ra chuyện gì đó thì cô cũng sẽ lại là đối tượng bị người ta bỏ rơi không?

Giống như Công tước đại nhân không do dự mà lựa chọn bản vẽ của mình rồi bỏ rơi cô.

Cô yên lặng ngồi trong phòng khách, mắt nhìn qua cửa phòng làm việc của Công tước đại nhân. Cô sợ hãi, cô sẽ không bao giờ bước vào căn phòng phía sau cánh cửa đó nữa.

“Tiểu Ngũ, đói không?” Công tước đại nhân ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Lúc trên máy bay em ăn rồi, giờ không thấy đói.”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Ừ, vậy em có muốn đi nghỉ không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng!”

Những chuyện từng xảy ra như một giấc mơ, khiến cô cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.

Giọng nói vang bên tai, rồi cả người mà cô nhìn thấy trước mặt, cô không biết là thật hay giả, cô sợ mình tỉnh giấc, mọi thứ chỉ là giấc mơ.

Cô mở miệng: “Anh Tiểu Bảo, em muốn nghỉ ngơi một mình, có được không?”

Công tước đại nhân nhìn vào mắt cô, sau đó anh mỉm cười, gật đầu: “Ừ!”

Cung Ngũ đứng dậy đi vào phòng sách riêng của mình, phía sau giá sách là một chiếc giường nhỏ đáng yêu. Trước kia đó là nơi cô thường hay nghỉ trưa, bây giờ cô đi vào, đóng cửa lại, nằm lên giường.

Bản thân Cung Ngũ không biết, cô nằm xuống liền ngủ một giấc từ chiều đến tối, thậm chí bữa tối cũng không ăn, có gọi thế nào cô cũng không dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.