Công Tước

Chương 691: Vô cùng khó chịu



Cung Ngũ vốn nghĩ, nếu có thể kiên trì ở đây ba năm thì cũng không tệ, nhưng tình cảnh này đã nhanh chóng bị phá vỡ, vì hôm nay sau khi cô tan học về, có người gõ cửa. Cô mở1cửa ra, thấy Công tước đại nhân đứng trước cửa, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cung Ngũ gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Anh Tiểu Bảo, sao anh lại đến đây?”

“Hơn nửa tháng anh không nhìn thấy em, anh8rất nhớ em.”

Bản thân Cung Ngũ cũng không biết là chuyện gì, anh nói một câu, cô nghe xong thì đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.

Cô mím môi, nước mắt chảy ra. Cô hít hít2mũi, ngồi lên sofa, rũ mắt xuống, nói: “Em rất khỏe, anh Tiểu Bảo cứ yên tâm.”

Anh đứng trước cửa một hồi, sau đó đi thẳng đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không biết Chiêm4Húc đã nói gì. Anh chỉ muốn nói với Tiểu Ngũ, anh yêu Tiểu Ngũ. Nhìn thấy Tiểu Ngũ bỏ mặc anh, không muốn nói chuyện với anh, không quan tâm đến anh, anh rất buồn. Anh vẫn đang nghĩ, khi nào Tiểu Ngũ mới hết giận, khi nào Tiểu Ngũ mới quay về. Ngày nào Tiểu Ngũ cũng sắp xếp thời gian dày đặc như vậy, có còn thời gian để nhớ anh không?” Anh xoa mặt cô,” Anh cứ nghĩ đến việc Tiểu Ngũ hiện giờ đang làm gì. Tại sao anh bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để đưa Tiểu Ngũ về, nhưng Tiểu Ngũ lại đột nhiên không quan tâm đến anh?”

Cung Ngũ khóc thút thít, nước mắt rơi như mưa, “Em rất bận, không có thời gian nhớ tới anh Tiểu Bảo...”

“Anh biết.” Anh nói: “Nên anh mới càng không vui. Anh ghét hiểu lầm giữa anh và Tiểu Ngũ...”

“Làm gì mà hiểu lầm!” Cung Ngũ khóc, đột nhiên hét to lên: “Làm gì có hiểu lầm? Cơ bản là không có!” Cô giơ tay, hung hăng lau nước mắt, khóc hỏi: “Có phải anh Tiểu Bảo cảm thấy Chiêm Húc nói xấu anh không?”

Không đợi Công tước đại nhân trả lời, Cung Ngũ đã mở miệng: “Không có! Anh ta chỉ nói sự thật với em thôi...”

“Tiểu Ngũ có thể nói cho anh biết là sự thật gì không?” Anh nắm tay cô, nói: “Anh biết anh có lỗi, anh cũng biết Tiểu Ngũ nhất định rất ấm ức, nhưng Tiểu Ngũ phải cho anh cơ hội giải thích. Nếu vì một lời nói của người khác mà khiến anh từng bước mất đi Tiểu Ngũ, anh không thể tha thứ cho bản thân. Tiểu Ngũ có bất kỳ câu hỏi gì thì cứ hỏi anh, nhưng đừng giấu trong lòng để bản thân không vui, có được không?”

Cung Ngũ mơ hồ, cô ngước quai hàm nhìn anh, vừa khóc vừa nói: “Em không nói đâu... Ai biết được bây giờ anh nói thật hay nói dối? Dù có nói dối em cũng không biết... Anh Tiểu Bảo, em rất buồn... Sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Cô òa khóc to lên: “Một mình em ở đó, khắp nơi đều là những kẻ có súng, em rất sợ hãi… Em vẫn đợi, vẫn đợi anh Tiểu Bảo đến cứu em. Em không có ai để hi vọng, em chỉ có anh Tiểu Bảo... Hu hu hu...”

Công tước đại nhân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, là lỗi của anh. Là anh khiến Tiểu Ngũ thất vọng. Anh vẫn đang nỗ lực, vẫn đang... Anh chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ Tiểu Ngũ, chưa từng nghĩ như vậy. Anh tin anh nhất định có thể đưa Tiểu Ngũ trở về. Anh vẫn luôn nghĩ như vậy... Khả năng của anh không vươn tới được Tam Giác Vàng, nên anh chỉ có thể làm dần từng bước một. Đều là lỗi của anh, là anh để Tiểu Ngũ vừa thất vọng vừa hoảng sợ, là anh khiến Tiểu Ngũ rơi vào nơi nguy hiểm như vậy… Xin lỗi...”

Cung Ngũ khóc òa lên, “Hu hu hu...”

Anh nhắm mắt, yên lặng ôm cô vào lòng, không cử động để mặc cô khóc thật to.

Khóc đến khi cô cảm thấy mệt, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại, anh mới nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Anh xin Tiểu Ngũ cho anh một cơ hội nữa. Anh không muốn chia tay vì một lý do mà Tiểu Ngũ không chịu nói ra, còn anh thì không biết gì. Anh hiểu ý Tiểu Ngũ, nhưng anh không thể nghe theo suy nghĩ của Tiểu Ngũ. Xin lỗi, anh muốn có một cơ hội, một cơ hội Tiểu Ngũ cho anh.”

Cung Ngũ ngả vào vai anh, không kiềm được mà khóc thút thít, một hồi sau cô mới nói: “Em... em muốn suy nghĩ một chút.”

Công tước đại nhân xoa mặt cô, nỗ lực để bản thân mỉm cười, “Tiểu Ngũ có thể cho anh thời hạn không?”

Cung Ngũ mắt sưng đỏ, nói: “Ba ngày.”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Ba ngày sao?” Anh lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Ừ, ba ngày. Anh có thể đợi tin của Tiểu Ngũ. Ba ngày sau anh sẽ đến tìm Tiểu Ngũ, có được không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.”

“Vậy…” Anh hỏi: “Tối nay anh có thể dùng bữa cùng Tiểu Ngũ không? Ngày nào anh cũng chỉ có một mình, anh cảm thấy rất cô đơn, giống như lúc chưa quen biết Tiểu Ngũ. Anh rất buồn, vô cùng buồn...”

Anh ngập ngừng, mỉm cười với cô: “Anh thật sự hi vọng, chúng ta sẽ quay trở lại như lúc trước.”

Cung Ngũ nhìn anh, cô giơ tay lau nước mắt trên mặt, nói: “Em phải suy nghĩ.” Cô ngập ngừng, lại nói: “Anh có thể ở lại ăn tối, một mình em cũng rất cô đơn... Hu hu hu...” Còn chưa nói xong thì lại òa khóc.

Một mình ăn cơm, một mình làm việc, ngoài giáo viên ra thì không còn ai để nói chuyện, cô cũng rất cô đơn.

Công tước đại nhân mỉm cười, gật đầu: “Ừ. Hai người cô đơn chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Cung Ngũ bĩu môi lau nước mắt, cô vừa đau lòng vừa khó chịu vừa tủi thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.