Quốc vương đột nhiên cảm thấy nếu đem ra so sánh thì ngài và Gloria dường như không hạnh phúc bằng họ, liền tiện tay ôm lấy eo Gloria: “Gloria, em cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi đúng không? Bọn họ thật là đẹp đôi!”
Cơ thể Gloria cứng đờ, tầm mắt lướt qua người Cung Ngũ, sau đó mỉm cười với cô, đôi mắt xanh lam mang thần thái xinh đẹp, mở miệng: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất đẹp đôi. Tuy em từng nghe thấy những lời đồn không hay về Ngũ tiểu1thư, nhưng em tin rằng Ngũ tiểu thư vô tội.”
Công tước đại nhân nhìn Gloria, vẻ mặt trở nên u ám rất rõ ràng.
Cung Ngũ lại ngước quai hàm, thản nhiên nhìn Gloria, không mở miệng.
Gloria, “Đương nhiên, những lời đồn đại không thể nào tin được. Tôi tin rằng Ngũ tiểu thư nhất định không giống như bọn họ nói.”
Quốc vương hiếu kỳ hỏi: “Tin đồn gì? Tại sao ta không biết?”
Gloria nhìn Quốc vương, nhã nhặn mỉm cười: “Chỉ là những lời đồn đại nhỏ nhặt không đáng quan tâm, bệ hạ không nên biết sẽ8tốt hơn, nếu biết rồi, em tin rằng hình tượng của Ngũ tiểu thư trong lòng bệ hạ sẽ thay đổi ngay.” Cô ta vòng qua tay Quốc vương, nhìn Công tước đại nhân một cái rồi xoay người: “Mời bệ hạ sang bên này. Có chuyện gì thì chúng ta nói riêng với nhau, để tránh người khác nghe thấy, sẽ hiểu lầm Ngũ tiểu thư.”
Công tước đại nhân nheo mắt, nhìn theo bóng dáng của Gloria, không nói gì.
Cung Ngũ kéo tay anh, “Anh Tiểu Bảo, không sao. Chỉ cần anh không nổi giận với em,2em không sợ gì cả!”
Công tước đại nhân cúi đầu, biểu cảm lập tức hiện lên ý cười: “Chỉ cần Tiểu Ngũ có tâm trạng tốt, anh sẽ không nổi giận đâu.”
Anh vòng qua eo Cung Ngũ, dẫn cô đi về phía mọi người, vui vẻ giới thiệu cô với những quan chức cấp cao của Gaddles.
Bữa tiệc kết thúc, trên đường trở về phủ Công tước, Cung Ngũ dựa vào lòng anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay lúc đánh đàn em đã đàn sai vài chỗ, anh có nghe ra không?”
“Phải không?” Công tước đại nhân4mỉm cười: “Anh không nghe thấy, Tiểu Ngũ thật sự đàn sai sao? Anh cảm thấy đàn rất hay mà!”
Cung Ngũ hớn hở: “Đây là lần đầu tiên em đàn tốt như vậy. Anh Tiểu Bảo anh đợi đó, sau này nhất định em sẽ đàn hay hơn nữa! Đến lúc đó em sẽ đàn cho anh nghe!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh đợi đến khi Tiểu Ngũ luyện tập giỏi hơn thì sẽ đàn cho anh nghe.”
Cô vui vẻ dựa vào người anh: “Anh Tiểu Bảo...”
“Ừ?”
Cung Ngũ mỉm cười ngẩn ngơ với anh: “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh vậy thôi.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Anh cũng chỉ muốn trả lời em mà thôi.”
Cung Ngũ ngồi lên chân anh, ôm lấy cổ anh, nói: “Em thích anh Tiểu Bảo nhất.”
“Thật không?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, thật hơn cả vàng.” Rồi cô chủ động chu môi ra: “Anh Tiểu Bảo hôn đi!”
Công tước đại nhân ôm lấy eo cô, cứ như thế hôn cả đường đi, mãi đến khi xe dừng lại trước cửa phủ Công tước, hai người vẫn chưa buông ra.
Nhưng Công tước đại nhân trực tiếp kéo cô qua, đè vào trong lòng tiếp tục hôn.
Lúc lên xe vẻ mặt Công tước đại nhân thế nào thì sau khi xuống xe liền trở lại vẻ mặt bình thản thế ấy, giống như vừa nãy trên xe anh không hề ôm chặt lấy cô hôn không ngừng.
Cung Ngũ khinh thường chết đi được, anh Tiểu Bảo thật giỏi giả vờ, cô thật sự chịu không nổi nữa.
Công tước đại nhân xoay đầu lại, giơ tay về phía cô. Cung Ngũ đi qua, chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, lén mỉm cười với anh giống như một con chuột lém lỉnh.
Anh Tiểu Bảo chính là kiểu mặc quần áo vào thì biến thành một người đạo mạo, cởi quần áo ra thì biến thành sói mà người ta thường nói.
Vì có uống chút rượu nên Cung Ngũ liền hủy lịch học buổi tối. Chuyện đầu tiên mà cô làm là chạy đi tắm, tắm xong thì mặc quần áo vào rồi cầm sách tiếng Anh lên đọc, gặp từ nào mới thì ngoan ngoãn tra nghĩa và cách đọc.