Công Tước

Chương 702: Cứ nhắc mãi chuyện không nên nhắc tới



Sau khi Cung Ngũ lấy được bảng thành tích thì lên xe trở về phủ Công tước, từ xa đã chạy về phía phòng làm việc, “Anh Tiểu Bảo...”

Cô mở cửa ra “cạch” một tiếng, sững sờ,1“Ơ...”

Trong phòng làm việc ngoài Công tước đại nhân, còn có một kẻ ăn không ngồi rồi là Lý Tư Không.

Cô chớp mắt nhìn Lý Tư Không, Lý Tư Không cũng chớp mắt nhìn cô, bốn mắt8nhìn nhau chằm chằm.

Công tước đại nhân ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ định thần lại, chỉ vào Lý Tư Không hét lên: “Ơ? Anh Lý!” Tầm nhìn cô lướt qua chân anh ta, “Chân của2anh khỏi rồi à?”

Lý Tư Không suýt chút phun một ngụm máu: “Đồ keo kiệt, chúng ta đừng nhắc chuyện đó được không?”

Cung Ngũ vội vàng chạy vào, đi vòng qua sau lưng Công tước đại nhân,4nói: “Tôi đang quan tâm anh, dù sau lúc tôi đi thì anh vẫn còn đang phẫu thuật trong bệnh viện.”

Lý Tư Không giơ tay chỉ vào cô và Công tước đại nhân: “Bảo, cậu nghe thấy chưa? Đồ keo kiệt chẳng có đầu óc gì cả, sao cứ nhắc mãi chuyện không nên nhắc tới?”

Công tước đại nhân liếc nhìn anh ta: “Tiểu Ngũ đang quan tâm cậu!”

“Tôi khinh!” Lý Tư Không nổi giận: “Không phải người nhà thì không vào cùng một cửa! Hai người có ý gì đây? Cố ý trêu chọc một mình tôi đúng không? Ông đây nói cho cậu biết, ông đây không chịu thua đâu...”

Công tước đại nhân nhìn Lý Tư Không: “Lúc vừa đến tinh thần vẫn rất tốt, chi bằng đi làm việc đi?”

“Cậu hay lắm!” Lý Tư Không tức giận: “Nhìn ông đây ngu ngốc lắm sao? Còn đi làm việc? Ông đây không tìm người đẹp vui chơi ba ngày ba đêm thì tuyệt đối sẽ không làm việc đâu!”

Cung Ngũ đè giọng xuống hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh Lý đến đây làm việc sao?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, bên này có chút việc, cậu ta đến là thích hợp nhất.”

“Cái gì mà tôi đi là thích hợp nhất? Cậu khiến cho ông đây mất tiền oan, để ông đây làm người xấu, còn cậu thì làm người tốt ở Gaddles có đúng không? Ông đây nói cho cậu biết, ông đây không có ngốc như vậy đâu!” Anh ta nói với Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, ông đây nói cho cô biết, người đàn ông của cô chính là một kẻ mặt người dạ thú...”

Cung Ngũ trừng mắt: “Tôi biết mà.”

Lý Tư Không: “Hừ! Cô nói vậy là đã biết bộ mặt thật của cậu ta rồi. Vậy mà cô còn ở bên cạnh cậu ta?”

Cung Ngũ: “Tôi thích dáng vẻ anh Tiểu Bảo giả vờ chính trực.”

Lý Tư Không: “...”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Nghe thấy chưa? Đi nghỉ ngơi đi, tiếp theo còn phải đi làm việc nữa.”

Lý Tư Không bị hai người họ chọc tức bỏ đi, “Cá mè một lứa, một cặp đôi chẳng ra gì!”

Cung Ngũ không phục: “Anh Tiểu Bảo, anh ta mắng chúng ta kìa!”

Công tước đại nhân kéo tay cô: “Để cậu ấy mắng đi, chúng ta đâu có mất miếng thịt nào. Lao động miễn phí mà, mắng hai câu rồi giúp chúng ta giải quyết vấn đề, không lỗ gì cả.”

Cung Ngũ: “...”

Công tước đại nhân hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy Tiểu Ngũ vui vẻ hào hứng chạy vào, có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

“Vâng! Suýt chút thì quên mất,” Cô lấy bảng thành tích ra: “Ha ha… Bảng điểm của em đây!”

Công tước đại nhân cầm qua xem, lập tức khen ngợi: “Thành tích lần này của Tiểu Ngũ tốt hơn học kỳ trước rồi.”

Học kỳ trước còn có điểm B nhưng học kỳ này toàn bộ đều là điểm A, anh mỉm cười: “Ông Eugene biết được nhất định sẽ rất tự hào.”

Mắt Cung Ngũ sáng rỡ, “Em mang đi cho ông Eugene xem nhé, là la la!”

Nói xong thì cô cầm bảng thành tích đi tìm Eugene.

Công tước đại nhân nhìn theo bóng dáng của cô, nở nụ cười dịu dàng. Anh đứng dậy đi ra ngoài, đi đến phòng của Lý Tư Không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.