Công Tước

Chương 709: Kéo anh lại



Sợ cô quay về chịu thiệt, Cung Ngũ lại vội vàng nhắc nhở: “Đúng rồi Yến Đại Bảo, cái chuyện giơ chân này cậu chỉ có thể dùng sau khi hai người cực kỳ quen thuộc thôi nhé. Dung Trần gì đó cậu nói kia, nếu như mới quen biết chưa được bao lâu thì không thể dùng biết không?”

Yến Đại Bảo: “Nhưng mà anh Dung nói đã biết tớ từ lâu lắm rồi.”

Cung Ngũ: “Nhưng mà cậu không quen anh ta! Quan trọng là cậu1phải biết anh ta rất lâu rồi, giống như anh Bánh Bao của cậu ấy, như vậy mới là quen biết rất lâu, biết chưa hả?”

Không khác thanh mai trúc mã là bao, như vậy có thể yên tâm chọc ghẹo.

Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ôi chao, tớ biết rồi mà!”

Cung Ngũ: “Biết rồi thì tốt. Ôi, đến giờ tớ phải đi học rồi. Yến Đại Bảo, cậu muốn tự chơi một mình hay là đi học cùng với tớ?”

Yến Đại Bảo8hỏi: “Hôm nay học cái gì thế?”

Cung Ngũ nhìn thời khóa biểu: “Phải luyện đàn piano nửa tiếng, sau đó cùng anh Tiểu Bảo đi luyện súng.”

Yến Đại Bảo lập tức đứng lên: “Tớ đi luyện súng cùng cậu!”

Cung Ngũ gật đầu: “Vậy tớ đi luyện đàn trước, cậu đi tìm anh Tiểu Bảo hoặc là cậu hai Lý chơi đi.”

Không vì Yến Đại Bảo đến mà lười biếng, đây là kế hoạch Cung Ngũ lập ra cho mình năm nay. Trước kia Yến Đại Bảo2đến là cô lại bỏ học, nhưng năm nay để mình yên tâm, Cung Ngũ rất hài lòng với sự kiên định của mình, cũng dự định tiếp tục kiên trì.

Yến Đại Bảo chạy đến phòng làm việc tìm Công tước đại nhân, “Anh!”

Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Tiểu Ngũ đâu?”

Yến Đại Bảo nằm lên sofa, nói: “Đi học rồi, cậu ấy nói lát nữa phải luyện súng. Em đã nói với Tiểu Ngũ rồi, em cũng muốn đi!”

Công tước đại nhân nhắc nhở:4“Anh nói trước, sau khi nhận được súng lắp đạn xong, Đại Bảo không được chạy loạn, chỉ có thể ở phòng luyện tập súng, nghe rõ chưa hả?”

Yến Đại Bảo gật đầu, “Em biết rồi!”

Sau đó, cô nằm trên sofa lật sách, thi thoảng lại nói vài câu với Công tước đại nhân. Nói một lúc Yến Đại Bảo lại buồn chán chạy ra ngoài tìm Lý Tư Không, “Anh Màn Thầu, anh đang làm gì thế?”

Lý Tư Không đang ngồi ở phòng của anh ta lắp điện thoại. Một đống linh kiện bày la liệt trước mặt, anh ta nói: “Hôm nay Bảo chê điện thoại của ông đây không tốt, sao lại không tốt được? Đây là điện thoại ông đây mua được từ tay đồ keo kiệt, loại kiểu dáng thể thao, hơn một vạn tệ, có chỗ nào không tốt?”

Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh anh ta, giơ tay chống cằm, mái tóc dài xõa ở sau lưng. Cô nhìn chằm chằm cái điện thoại đã bị tháo thành mấy mảnh ở trên bàn: “Nếu anh em đã nói không tốt thì anh bảo anh em sửa đi, anh lại không biết…”

Lý Tư Không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo, ánh mắt suýt nữa thì giết được người: “Ai nói ông đây không biết hả? Ông đây rất giỏi kỹ thuật!”

Yến Đại Bảo: “Giỏi kỹ thuật? Vỏ điện thoại đã lắp vào rồi mà vẫn còn nhiều linh kiện ở bên ngoài như vậy, giỏi chỗ nào hả?”

Lý Tư Không tức điên: “Yến Đại Bảo, em ra ngoài cho ông đây ngay, cần em quản à? Có tin anh lột da em không hả?”

Yến Đại Bảo nghe thấy thế tức giận đứng lên, kéo cửa đi ra ngoài thật.

Lý Tư Không há hốc mồm: “Đại Bảo nghe lời như vậy từ lúc nào nhỉ?” Vừa nói xong, anh ta đã nghe thấy tiếng Yến Đại Bảo gọi điện thoại cáo trạng ở bên ngoài: “… Anh Bánh Bao, anh Màn Thầu bắt nạt em! Đuổi em cút đi, còn muốn lột da em!”

“Ôi chao mẹ kiếp!” Lý Tư Không lao ra ngoài như bị điện giật, cướp lấy điện thoại của Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, bảo bối cục cưng, anh sai rồi, anh xin lỗi em, em vào phòng ngồi đi, sao lại không hài lòng chút là đi cáo trạng thế? Vào đi, mau vào đi…”

Yến Đại Bảo khoanh tay lại, trừng mắt với anh ta: “Anh Màn Thầu, anh thảm rồi, anh Bánh Bao nói là sẽ xử lý anh.”

Lý Tư Không cười làm lành: “Đại Bảo mau vào đi, ngồi đi em. Đại Bảo góp ý kiến cho anh là một chuyện tốt. Nào nào, hai anh em chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

Lực chú ý bị phân tán, Yến Đại Bảo lập tức cùng nghiên cứu với Lý Tư Không. Lý Tư Không thở dài một hơi, quay đầu lại vẫn phải dỗ cô ấy gọi điện thoại cho anh trai anh ta nói tốt mấy câu.

Sau khi luyện đàn piano xong, Cung Ngũ đi tìm Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, đi luyện súng không?”

“Đi!” Yến Đại Bảo lập tức đứng lên: “Anh Màn Thầu anh tự lắp đi nhé, em đi đây!”

Cô kéo tay Cung Ngũ vui vẻ đi đến lâu đài, buổi tối cũng không cần quay về, cứ ở luôn bên đó là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.