Công Tước

Chương 713: Cái đề tài tình nghĩa này



Cung Ngũ vòng hai cánh tay ôm lấy eo anh, cười: “Em thích anh Tiểu Bảo nhất!”

Cô nói những lời này đã sắp thành thói quen rồi, thế nhưng lần nào1cũng rất có tác dụng với anh, lần nào nghe thấy tâm tình anh đều sẽ tốt hơn mấy phần: “Anh thích Tiểu Ngũ nhất, Tiểu Ngũ có thể làm cho8tâm tình của anh tốt hơn.”

Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó dùng sức nhón chân lên, hôn lên môi anh một cái.

Anh nhướng mày: “Chỉ một chút như vậy2thôi à?”

Cung Ngũ: “Em phải đi tắm rồi!”

Anh cười bế cô lên, đi thẳng vào bên trong, ném cô lên giường, “Trước khi tắm làm gì đó mới không có lỗi4với nước tắm, nếu không chính là lãng phí tài nguyên của trái đất.”

Cung Ngũ ngã xuống giường, cười khanh khách: “Cậu hai Lý nói anh Tiểu Bảo giả đứng đắn, em cảm thấy anh ta nói rất đúng.”

Công tước đại nhân đè lên người cô, tóc hai bên rủ xuống làm cho khí chất cả người đều thay đổi. Vẻ mặt anh mang theo ý cười, trong mắt là sự dịu dàng trong veo như nước suối. Anh dùng bàn tay ấm áp vuốt ve mặt cô, vén mái tóc dài của cô, giọng hơi khàn, tràn ngập âm sắc hấp dẫn: “Tiểu Ngũ thật thơm.”

Cung Ngũ cắn môi dưới, đôi mắt to xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm. Cô ôm lấy cổ anh, tươi cười giống như mặt trời rực rỡ ngày xuân, “Chúng ta dùng cùng một loại dầu gội đầu, anh Tiểu Bảo cũng rất thơm!”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, phác họa từng chút từng chút các đường nét, vô cùng dịu dàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Đại Bảo vừa dậy đã đi đến đập cửa: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ mở mắt ra, cựa mình, dán vào lòng Công tước đại nhân lẩm bẩm một câu: “Không nghe thấy…”

“Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ dậy đi!” Yến Đại Bảo dùng sức đập cửa: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ che lỗ tai lại: “Anh Tiểu Bảo…”

Công tước đại nhân cúi đầu hôn lên trán cô, nhìn thời gian, bây giờ mới hơn năm giờ, Đại Bảo dậy sớm thật. Anh trở mình dịch ra, cẩn thận đặt cô xuống, dùng chăn bọc lấy cô rồi mặc quần áo dậy mở cửa: “Chào buổi sáng, Đại Bảo.”

“Chào buổi sáng, anh!” Yến Đại Bảo thò đầu vào hỏi: “Tiểu Ngũ đâu?”

Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ vẫn đang ngủ, đợi lát nữa hãy tìm cô ấy được không?”

Yến Đại Bảo cau mày: “Không được! Tối qua em đã nói với Tiểu Ngũ là hôm nay cùng đi cưỡi ngựa rồi, Tiểu Ngũ làm sao có thể lười như vậy được chứ?”

Công tước đại nhân xoa trán: “Tối qua cô ấy hơi mệt.”

Yến Đại Bảo trợn mắt: “Tối qua Tiểu Ngũ cũng ngủ tầm giờ như em, cậu ấy lại không làm việc, sao lại mệt được?”

Công tước đại nhân hít sâu một hơi: “Ngoan, nửa tiếng nữa đến gọi Tiểu Ngũ là được rồi.”

Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi.” Cô nghi ngờ nhìn cửa: “Hừ, tối hôm qua khẳng định Tiểu Ngũ trốn em ra ngoài chơi!”

Công tước đại nhân: “…”

Cung Ngũ vẫn đang ngủ trong phòng, cô ngủ mê mệt, toàn thân đều đau, anh Tiểu Bảo giày vò người ta quá rồi, hu hu.

Năm rưỡi, Yến Đại Bảo đúng giờ đến đập cửa: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ miễn cưỡng mở mắt ra, đồng hồ báo thức cũng gần như vang lên cùng lúc. Cô thở dài, mơ màng nằm nửa ngày trời mới bò dậy, mặc quần áo ngủ rồi vào chạy đi mở cửa, xong lại nằm lên giường.

Yến Đại Bảo đi vào: “Tiểu Ngũ, cậu lười quá rồi đấy!”

Cung Ngũ lười nói chuyện với cô: “Tối hôm qua tớ mất ngủ, mãi muộn mới ngủ được.”

Yến Đại Bảo: “Cậu lười biếng thì có ấy! Mau dậy đi!”

Cung Ngũ than thở: “Tớ biết rồi!” Cô không cam tâm không tình nguyện bò dậy, “Cậu cứ ra ngoài trước đi, tớ phải mặc quần áo.”

Yến Đại Bảo: “Cậu còn ngại ngùng cái gì, tớ còn chẳng ngại thì thôi.”

“Cậu giỏi giang được chưa? Mau ra ngoài đi!” Cung Ngũ cười: “Tớ sắp nổi giận rồi đấy!”

“Nổi giận tớ cũng không sợ!” Yến Đại Bảo nhảy lên: “Cậu mau mặc quần áo đi!”

Nói xong cô chạy ra ngoài, tố cáo với Công tước đại nhân: “Anh, Tiểu Ngũ lười quá rồi!”

Công tước đại nhân cười: “Không sao, thời gian nghỉ ngơi cứ để cô ấy lười biếng một chút cũng không vấn đề gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.