Gloria đang ngồi ở phòng khách, hai cô hầu gái đứng ở bên cạnh, trên bàn trước mặt đặt một bình trà. Cô ta đang thong thả ung dung uống trà, ngồi ở vị trí đối diện với cô ta, đưa lưng về phía Cung Ngũ và Công tước đại nhân là một cô gái trẻ tuổi tóc xoăn buộc đuôi ngựa cao.
Từ1vị trí của Cung Ngũ nhìn qua đó không thấy được mặt của đối phương, nhưng không biết tại sao cô cảm thấy bóng lưng cô gái kia có chút quen mắt.
Gloria thấy Công tước đại nhân đi vào, cô ta lập tức đứng lên, “Ngài Edward, hôm nay không mời mà đến, xin ngài thứ lỗi, thật sự là vì có nguyên8nhân, muốn suy nghĩ cho Ngũ tiểu thư.”
Công tước đại nhân dẫn theo Cung Ngũ khẽ gật đầu với cô ta, chào hỏi, “Chào Gloria tiểu thư, rất xin lỗi không nhận được tin tức trước khi cô đến phủ Công tước, để cô đợi lâu rồi.”
Cung Ngũ cũng mỉm cười với Gloria, hơi uốn gối cung kính: “Hoan nghênh cô Gloria.”
Nghe thấy2tiếng Cung Ngũ, cô gái vốn dĩ đang ngồi uống trà đó hơi khựng lại, sau đó cô ta đứng lên, xoay người lại, mỉm cười với Cung Ngũ, mở miệng: “Tiểu Ngũ, đã lâu không gặp!”
Cung Ngũ thấy rõ mặt cô ta thì không khỏi ngẩn ra, “Cung Ngôn Thanh?”
Gloria che miệng cười: “Ngũ tiểu thư, nếu như tôi nói không sai,4cô Cung là chị Ba của cô nhỉ? Gọi thẳng tên như vậy thích hợp sao?”
Cung Ngũ dời tầm mắt từ Cung Ngôn Thanh đến Gloria, sau đó cô bày ra một nụ cười rực rỡ: “Thích hợp? Tôi còn có một em trai tên là Tiểu Bát, tôi cũng luôn gọi nó là Bộ Tiểu Bát. Tôi còn tưởng là cô Gloria giống người Gaddles chính thống, hóa ra không phải!” Cô vẫn cười rực rỡ như cũ, nói: “Tôi biết người Gaddles đều trực tiếp gọi tên người thân, hóa ra cô Gloria bị văn hóa Phương Đông ảnh hưởng rất lớn nhỉ?”
Cô kéo cánh tay Công tước đại nhân, nghiêng đầu giới thiệu với anh: “Anh Tiểu Bảo, đây là Cung Ngôn Thanh - chị Ba của em. Lúc em đến Gaddles, chị ấy cũng ra nước ngoài du học, có điều em không ngờ hôm nay sẽ gặp chị ấy, thật là kinh ngạc!”
Cung Ngôn Thanh khom người đặt ly trà trong tay xuống, cười một tiếng với Công tước đại nhân: “Chào ngài Edward, tôi nghe được không ít chuyện liên quan đến ngài từ cô Gloria. Tôi rất kính phục ngài, luôn không có cơ hội đến thăm. Tình cờ biết được Tiểu Ngũ là vị hôn thê của ngài Edward nên tôi nhân tiện thăm Tiểu Ngũ đến chào hỏi ngài luôn. Mạo muội quấy rầy, mong ngài Edward bỏ quá cho.”
Công tước đại nhân quét qua người cô ta, khẽ gật đầu, hỏi Cung Ngũ: “Chị em qua đây thăm em, có cần cho em thời gian riêng tư không?”
Cung Ngũ nhún vai: “Anh Tiểu Bảo, anh cũng nhìn thấy rồi đó. Xa cách từ lâu gặp lại nhau cũng không nhìn em nhiều thêm một cái, chỉ lo chào hỏi anh, qua đây thăm em cũng chỉ là cái danh hiệu thôi, chủ yếu là muốn đến thăm anh!”
Lúc nói lời này, cô cong môi, vẻ mặt tức giận, y hệt như một đứa trẻ con chơi xấu.
Công tước đại nhân cười: “Vậy thì bỏ đi.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía Gloria: “Cảm ơn sự nhiệt tình của cô Gloria, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Bệ hạ. Lúc cô Gloria và Bệ hạ tổ chức đại hôn, tôi sẽ dâng hậu lễ lên. Nếu cô Cung không có quá nhiều nhiệt tình với việc gặp lại chị em gái, vậy thì xin mời cô Cung trở về cho. Dù sao, chị gái vô duyên vô cớ tiếp xúc quá nhiều với vị hôn thê của tôi không hề ổn thỏa.”
Anh không đuổi Gloria, chỉ là khéo léo biểu đạt hàm ý tiễn khách. Còn đối với Cung Ngôn Thanh, hiếm khi thấy anh nghiêm túc lại đuổi thẳng như vậy, loại chuyện này, đời này Công tước đại nhân cũng chưa làm mấy lần.
Từ trong ánh mắt của Cung Ngũ anh nhìn ra được hình như bọn họ không có bao nhiêu tình cảm chị em cả, sao anh lại để cho một người phụ nữ không biết thế nào nhảy ra làm cho vị hôn thê của anh ấm ức được?
Cuộc đời con người ngắn ngủi, anh hy vọng có nhiều thời gian trao đổi tình cảm với vị hôn thê của anh hơn, mà không phải là lãng phí để cho cô đau lòng thất vọng vào loại tâm tình này.