Cung Ngũ giơ hai tay ra ôm lấy bả vai cô ta, “Em tin. Chị Ba có xấu thế nào đi nữa cũng không thể xấu hơn so với những người muốn mạng của em kia được. Trên đời này người có xấu thế nào cũng có lúc ấm áp,
người có tốt thế nào cũng có1lúc tối tăm, huống hồ chúng ta là người bình thường. Ai không muốn càng sống càng tốt hơn, càng sống cùng hạnh phúc chứ? Chị Ba nhất định cũng hy vọng như vậy, cho nên em tin chị Ba!”
Cung Ngôn Thanh che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, cô ta dùng đôi8mắt đầy nước mắt nhìn cô: “Tiểu Ngũ..”
Cung Ngũ mỉm cười, “Nếu như chị Ba muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong rồi nhớ lau sạch nước mắt đi là được.”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Ừ”
Sau khi Cung Ngũ rời khỏi nhà Gloria, Gloria ôm một con mèo màu trắng trong lòng chậm rãi đi tới2gõ cửa phòng Cung Ngôn Thanh.
Cung Ngôn Thanh rửa mặt ở trong phòng vệ sinh, thấy không có ai mở cửa, Gloria mở cửa đi vào, “Cung tiểu thư”
Cung Ngôn Thanh đi từ phòng vệ sinh ra, “Tiểu thư Gloria”
Đôi mắt sưng đỏ của cô ta khiến cho Gloria hơn ngẩn ra, “Cung tiểu thư, đây4là...”
Cung Ngôn Thanh cười một tiếng, “Vừa rồi Tiểu Ngũ qua đây, chúng tôi đã cãi nhau một trận”
Vừa rồi hai người ở trong phòng nói chuyện quả thật có hơi lớn tiếng, nhưng bọn họ dùng tiếng Trung nói chuyện cho nên người hầu ở nhà Gloria cũng nghe không hiểu. Đặc biệt là giọng của Cung Ngôn Thanh, mặc dù nói ít nhưng lần nào cũng như đang gào lên, chuyện này khiến cho người ở bên ngoài nghe thấy biết là người bên trong đang cãi nhau.
Gloria tiến lên một bước, dùng một cánh tay dịu dàng ôm lấy cô ta nói: “Xem ra quan hệ của hai người vô cùng tệ hại, cứ nghĩ đến trước kia cô ta phách lối làm nhục có như vậy là tôi rất đau lòng. May mà cô vẫn có cơ hội để báo thù, tối nay chúng ta sẽ hợp tác với nhau cho cô ta một sự bất ngờ. Tôi vẫn đợi giây phút nghe ngài Edward tuyến bố hủy bỏ hôn ước”
Cho dù cô ta không có được ngài Edward cũng không sao, ít nhất cô ta cũng sẽ không để cho cái đứa con gái phương Đông đó có được.
Cung Ngôn Thanh gật đầu, mỉm cười với cô ta. “Được. Nhưng mà, tiểu thư Gloria, tôi muốn hỏi một chút, cô nói ngài Edward là Đại Công tước ở Gaddles, địa vị chỉ đứng sau Quốc vương Bệ hạ, tôi làm cho Tiểu Ngũ thân bại danh liệt, có phải chính là đắc tội với Đại Công tước không? Cô là vị hôn thê của Quốc vương Bệ hạ nhưng tôi chỉ là một người bình thường dùng thân phận du khách để nhập cảnh, vị Đại Công tước Edward kia liệu có trả thù tối không?”
Bàn tay đeo nhẫn của Gloria khẽ vuốt ve đầu con mèo trắng, cô ta cong môi cười: “Xem ra vị em gái thân ái kia của cô đã uy hiếp cô rồi, chuyện này làm cho cô sợ à? Cô sợ cái gì chứ? Anh ta là Đại Công tước, còn tôi là Hoàng hậu tương lai. Hôn lễ của tôi và Bệ hạ đang chuẩn bị. Sau khi tôi và Bệ hạ thành hôn, vị Đại Công tước kia gặp tôi còn phải hành lễ. Cô là bạn của tôi, chuyện có trình bày chẳng qua chỉ là sự thật, anh ta dám làm gì cô? Cô yên tâm, đừng nói là người của tôi, cho dù là con chó mà tôi nuôi, anh ta muốn động thủ đánh cũng phải nhìn người chủ nhân là tôi đây mới được”
“Tiểu thư Gloria sẽ bảo đảm cho sự an toàn đời này của tôi, đúng không?” Cung Ngôn Thanh hỏi.
Gloria cúi đầu cười một tiếng, “Cô sống ở nhà của tôi, chẳng lẽ còn có ai dám xông đến nhà tôi bắt nạt cổ a?”
Cung Ngôn Thanh nhìn cô ta, đột nhiên cười một tiếng, “Tôi hiểu rồi!”
Nói qua nói lại, chính là không dám nhận lời. Tiểu Ngũ nói đúng, điều vị tiểu thư quý tộc dịu dàng trước mặt này mong muốn chẳng qua chỉ là lợi dụng cô ta để đánh đổ Tiểu Ngũ, còn sự sống chết và kết cục của cô ta căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Gloria.
Cung Ngôn Thanh nhìn nụ cười ngọt ngào của Gloria, cô ta giơ tay sờ con mèo trắng trong lòng Gloria, nói: “Thật là đáng yêu!”
Gloria ôm con mèo trắng, khẽ mỉm cười với cô ta: “Cô làm đi nhé, tôi sợ cô ta đến bắt nạt cô nên mới qua đây xem thử. Cô không được bị cô ta ảnh hưởng đâu đấy, nhìn cô tức giận kìa. Tôi sai người cầm đá qua đây, cô đắp mắt một lúc đi, tối hôm nay phải xuất hiện thật xinh đẹp mới được.”
Cung Ngôn Thanh gật đầu với cổ ta: “Được, tiểu thư Gloria bận chuyện gì thì cứ làm đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Gloria: “Cô làm việc đi nhé, tôi ra ngoài đây.” Cô ta cong môi cười, ôm con mèo xinh đẹp rời đi.
Cung Ngôn Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng từ khe cửa vẫn chưa đóng kín đột nhiên nghe thấy Gloria nói với một người hầu: “Bế Công Chúa của ta đi tắm đi”
“Cô chủ, tối hôm qua Công Chúa mới tắm xong”
“Bị người khác sờ vào bẩn rồi, bế đi tắm đi...”
Cung Ngôn Thanh đứng ở cửa không nhúc nhích, vừa rồi cô ta sờ bẩn con mèo của Gloria ư?
Cung Ngôn Thanh đột nhiên phát hiện, hóa ra mình ở trong mắt Gloria chính là một trò cười. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng mình là cái người được cần nhất đó, hóa ra không phải. Ha, thật là ngu ngốc!
Cô ta chính là một kẻ ngu ngốc, là một kẻ ngu xuẩn, ngay cả một nửa của Tiểu Ngũ cô ta cũng không bằng được. Người ta tùy tiện nói tốt một chút đã làm cho đầu óc cô ta mê muội. Cô ta tưởng là bản thân là người quan trọng nắm giữ chứng cứ và điểm yếu của Cung Ngũ, kết quả cô ta lại chỉ là con rối nắm trong tay Gloria.
Cung Ngôn Thanh cúi đầu xuống, bản thân cũng không nhịn được cười.
Trước khi Tiểu Ngũ đến đây, cô ta cảm thấy mỗi cầu Gloria nói đều là sự quan tâm đối với cô ta, đều thể hiện tầm quan trọng của cô ta. Nhưng sau khi Tiểu Ngũ rời đi, cô ta lại phát hiện mỗi câu Gloria nói đều là châm biếm, mỗi cầu đều có điểm sơ hở. Vậy mà cô ta lại không phát hiện ra.
Tại sao cô ta lại ngu xuẩn như vậy chứ?
Khó trách Tiểu Ngũ nói cô ta không có tiến bộ.
Cô ta tưởng là mình thông minh, cái gì cũng đều nhìn thấy hết, lại không nghĩ rằng cô ta chỉ là công cụ người khác đùa giỡn trong tay mà thôi.