Công Tước

Chương 73: Thiếu niên và thiếu phụ 1



Tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền ra từ cửa phòng ký túc 303. Yến Đại Bảo rất đau lòng, Tiểu Ngũ cả tuần không quan tâm tới cô, hằng ngày cô ấy đều dậy sớm về muộn, cô cũng không tìm thấy cô ấy.

“Ba, Tiểu Ngũ nhất định là giận con rồi! Con đau lòng quá! Huhuhu…”

Yến Hồi dịu dàng xoa đầu Yến Đại Bảo, bảo bối của ông ta chịu ấm ức lớn như vậy, khóc đau lòng như vậy, ông ta rất muốn khóc cùng cô, nhưng càng muốn giết vài người cho hả giận.

“Không làm bạn nữa thì không làm bạn nữa, chuyện bình thường thôi!” Yến Hồi nói: “Yến Đại Bảo đừng khóc, cần bạn gì chứ, con có ông đây là được rồi!”

Yến Đại Bảo càng khóc to hơn: “Con muốn có bạn! Ba không thể đi học cùng con, càng không thể lên lớp với con, cũng không thể đi nhà ăn ăn cơm cùng con… Con không muốn ngày ngày ở trong ký túc xá một mình, con không muốn ăn cơm một mình, càng không muốn trên đường đến lớp chỉ có một mình. Con là người đáng ghét lắm phải không? Từ nhỏ đến lớn mọi người đều không thích con. Tiểu Ngũ thích con nhưng hiện giờ Tiểu Ngũ cũng mặc kệ con rồi… huhuhuhu…”

Yến Hồi sững sờ, ông ta ra sức nuốt nước bọt: “Chuyện này… Yến… Yến Đại Bảo, đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là đổi một người bạn thôi mà. Đừng khóc đừng khóc, ba muốn khóc cùng con rồi! Cái đó… chi bằng giết chết Tiểu Ngũ gì đó đi?”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu phản đối: “Ba chẳng biết gì cả, ba ngốc chết được! Không cho ba ức hiếp Tiểu Ngũ! Huhuhu … con ghét ba!”

Cô đẩy Yến Hồi ra, lau nước mắt, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Yến Hồi bị con gái bảo bối mắng đến ngây ra, đau như đứt từng đoạn ruột, vừa thấy cô chạy đi thì vội vàng đuổi theo: “Yến Đại Bảo! Yến Đại Bảo! Không ức hiếp không ức hiếp, Yến Đại Bảo, ba muốn nói là không ức hiếp Tiểu Ngũ...”

Lam Anh và An Hổ Phách đứng trong phòng, đợi Yến Hồi chạy ra ngoài xong, Lam Anh mới bất giác thở phào nhẹ nhõm. An Hổ Phách vẫn đứng như trời trồng, bị dọa đến nước mắt rưng rưng, mếu máo xoay đầu nhìn Lam Anh, nghẹn ngào hỏi: “Lam Anh, cậu nói xem chúng ta có thể xin đổi ký túc xá không?”

Lam Anh nhìn cô ấy, “Cậu nghĩ tớ không muốn sao? Bỏ đi, cậu làm vậy chẳng phải khiến ba của Yến Đại Bảo biết chúng ta không muốn ở chung với cậu ấy sao? Muốn chết hả?”

An Hổ Phách vội vàng lắc đầu: “Không... Không muốn.” Cô lau nước mắt, nói: “Tớ về đây, tạm biệt.”

Sau khi rời khỏi trường, Cung Ngũ đợi không bao lâu thì Bộ Sinh đến.

“Tiểu Ngũ.” Bộ Sinh ngồi trong xe gọi cô.

Cung Ngũ không chút tinh thần ngẩng đầu lên, đi qua ngồi vào xe, thở dài, sau đó chống cằm nhìn về phía trước không nói lời nào.

Bộ Sinh nhìn sắc mặt cô: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Dáng vẻ hình như không được vui. Em cãi nhau với ai à?”

Cung Ngũ lắc đầu không muốn nói.

“Em muốn đi đâu?”

Cung Ngũ hỏi lại: “Có thể đi đâu được?”

Bộ Sinh nói với tài xế: “Núi Cung Thành.”

Cung Ngũ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Bộ Sinh không yên tâm nhìn cô vài lần: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cung Ngũ vẫn cứ lắc đầu, cô không có bản lĩnh gì khác, nhưng đã hứa không nói thì sẽ không nói, giữ kín bí mật là chuyện cô làm được. Cô vốn cảm thấy mình và Yến Đại Bảo từ từ tuyệt giao là được, nhưng không ngờ sau khi bỏ mặc cô ấy thì trong lòng mình lại thấy không vui.

Yến Đại Bảo ấm ức như vậy, biểu cảm như muốn khóc cô đã nhìn thấy mấy lần, lần nào cô cũng cúi đầu giả vờ không thấy, nhưng bản thân Cung Ngũ biết tâm trạng của cô ngày càng tệ.

Cô thở một hơi dài, uể oải vươn vai, nói với Bộ Sinh: “Hai tuần rồi tôi không gặp mẹ, tôi muốn đến gặp mẹ.”

Bộ Sinh nhìn cô. Cung Ngũ nói: “Anh đưa tôi đến trước cổng tiểu khu là được, tôi nhớ mẹ rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo không muốn cô qua đó, nhưng trên thực tế trong thời gian nghỉ hè cứ cách không quá một tuần thì Cung Ngũ lại trở về, có lúc chỉ ở một hai tiếng, có lúc cũng chẳng ăn cơm, chỉ gặp mẹ rồi sẽ đi.

Không còn cách nào khác, Nhạc Mỹ Giảo là mẹ cô, là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cô không quan tâm mẹ người khác thế nào, dù sao thì trong lòng cô mẹ vẫn là tốt nhất. Tuy nhiều lúc mẹ không thương cô, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm của Cung Ngũ đối với mẹ mình.

Ngón tay của Bộ Sinh khẽ cử động, “Ừ.”

Cung Ngũ dựa người ra ghế, ngẩn ngơ nhìn về phía sau, không biết Yến Đại Bảo hiện giờ sao rồi.

Lúc nhỏ cô cũng có bạn thân, nhưng khi dần lớn lên, bạn thân ở bên cạnh cô lúc nhỏ cũng có những nhận thức mà trước đó không có, bắt đầu biết cười nhạo, biết tụ tập thành nhóm, biết đố kỵ vì ánh mắt của con trai, tình cảm người lớn cũng phong phú, dần mất đi những thứ đơn thuần lúc trước.

Vì nhặt một đồng tiền dưới đất cô mà trở thành trò cười của những bạn nữ khác, vì bạn nam đẹp trai ở lớp bên cạnh nói chuyện với cô nhiều một chút mà cô trở thành đối tượng bị ghét, rồi dần dần bên cạnh cô cũng không còn bạn thân là con gái nữa.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh có thể xem là những đứa trẻ từng chịu ơn cô. Hồi nhỏ cô cao hơn cả những bạn nam cùng tuổi, có một lần bắt gặp Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh bị một đám trẻ con lớn hơn cướp tiền, cô liền cầm một viên gạch ném qua, đánh cho đám trẻ con đó chạy hết.

Hai người họ mặt mũi bầm dập quỳ dưới đất nhìn Cung Ngũ, cứ nghĩ cô là nữ thần chính nghĩa hiện thân. Kết quả Cung Ngũ lại đòi tiền bọn họ, trước đó bọn trẻ kia bắt họ đưa hai tệ rồi tha cho, Cung Ngũ thì chỉ cần năm đồng, giúp bọn họ tiết kiệm được một tệ rưỡi.

Cô không phải đang ra tay chính nghĩa, cô chỉ vì tiền mới giúp đỡ.

Dù sao thì sau đó để tránh bọn trẻ xấu kia, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh thấy được tính cách cần tiền không cần mạng của Cung Ngũ, nên lúc đi học hay ra về đều đi cùng cô, dần dần trở thành mối quan hệ không đơn thuần là bạn tốt. Vì thế Cung Ngũ bị những bạn nữ khác không biết chuyện cho rằng cô có hai người bạn trai.

Đối với Cung Ngũ, chuyện có một người bạn thân là nữ không phải là chuyện dễ dàng gì, trở thành bạn với nhau cũng cần có duyên. Cung Ngũ cảm thấy Yến Đại Bảo nhất định cũng giống như cô, luôn không tìm được bạn nên rất muốn tạo mối quan hệ bạn bè với cô, đặc biệt là sau khi cô đồng ý leo lên thuyền tình bạn, Yến Đại Bảo càng vui hơn.

Kết quả thuyền tình bạn lại có một lỗ thủng, chính là ba của Yến Đại Bảo.

Cung Ngũ xem như đã biết vì sao Yến Đại Bảo từ nhỏ đến lớn đều không có bạn, chắc chắn là kiệt tác của người ba cuồng con gái kia.

Cô có chút phiền muộn, thật khó xử vì Yến Đại Bảo có một người ba thần kinh như vậy. Yến Đại Bảo cũng là một đứa trẻ bình thường, mẹ của cô ấy đứng giữa nhất định tốn không ít công sức, nếu không, không chừng cô ấy sẽ có tính cách giống ba mình.

Cô cảm thấy số mạng của mình thật không tốt, không có Yến Đại Bảo cũng không sao, nhưng có Yến Đại Bảo rồi, giờ trong lòng cô lại khó chịu như vậy.

Bộ Sinh hỏi mấy lần cô cũng không nói. Anh lại không thể miễn cưỡng, sau cùng chỉ có thể nói: “Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi, có lẽ tôi không thể giúp em giải quyết vẹn toàn nhưng vẫn tốt hơn là em cứ giấu trong lòng.”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là tâm trạng không được tốt.”

Xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu nơi mẹ cô sống, Cung Ngũ xuống xe, Bộ Sinh cũng xuống theo: “Tôi đi cùng em.”

Cung Ngũ nhìn anh chằm chằm, “Mẹ tôi chắc chắn không hoan nghênh anh.”

Bộ Sinh mỉm cười, “Không sao, tôi đi cùng em.”

Cung Ngũ chu môi, “Vậy thì tùy anh.”

Nói rồi Cung Ngũ đi vào trong trước, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa ban công tầng ba đang mở, trên cửa còn treo quần áo, Cung Ngũ biết Nhạc Mỹ Giảo nhất định đang ở nhà.

Cô thở hì hục leo lên tầng năm, Bộ Sinh đi theo sau cô, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Khi cô đến cửa thì Bộ Sinh cũng đã đến tầng bốn, khi cửa mở thì Bộ Sinh vừa vặn đứng trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.