Lời khỏi nhà Gloria, Cung Ngũ về thẳng phủ Công tước. Biết lúc này chắc chắn Công tước đại nhân đang làm việc, cô cũng không đi làm phiền anh, cô đi tìm ông Eugene sắp xếp1lịch học ngày hôm nay. Buổi tối, cô còn phải tham gia buổi dạ hội Gloria tổ chức nữa.
Thời gian nghỉ giải lao, Cung Ngũ chạy ra ngoài, gõ cửa phòng sách: “Anh Tiểu Bảo!”
“Vào đi.”
Cung Ngũ8xoay tay nắm cửa, Công tước đại nhân ngồi ở phía sau bàn làm việc, trong mắt mang theo ý cười nhìn cô: “Tan học rồi à?”
“Tan học rồi!”
Cô chạy qua, lập tức nhào vào lòng anh,2ngồi lên đùi anh, rồi ôm lấy cổ anh, “Em nhịn đợi đến lúc tan học rồi mới đến thăm anh” Cô lại hỏi: “Em làm phiền anh làm việc rồi à?”
Công tước đại nhân cười: “Đương4nhiên là không rồi. Ở trong lòng anh, Tiểu Ngũ quan trọng hơn công việc nhiều”
Cung Ngũ: “Vậy em nhịn không đến thăm anh Tiểu Bảo, có phải là nói việc học hành của em quan trọng hơn anh Tiểu Bảo không?”
Công tước đại nhân: “Đương nhiên không phải, anh biết ở trong lòng Tiểu Ngũ anh quan trọng hơn việc học hành của Tiểu Ngũ, nhưng lý trí của Tiểu Ngũ bảo Tiểu Ngũ đi học trước.” Anh cười nói: “Anh chỉ cần biết anh ở trong lòng Tiểu Ngũ rất quan trọng là được rồi. Con người không thể tham lam. Tiểu Ngũ còn có mẹ và Tiểu Bát, bọn họ quan trọng như vậy, cho nên ai cũng không thể yêu cầu là quan trọng nhất ở trong lòng người khác được”.
Cung Ngũ cúi đầu, dùng sức hôn lên miệng anh một cái, hôn xong cô chặc lưỡi nói: “Đây là thưởng cho lời đường mật dễ nghe”
Công tước đại nhân ôm cổ, “Chỉ hôn một cái thôi à? Phần thưởng này quá nhỏ rồi”
Thế là Cung Ngũ ôm lấy anh, dùng sức hôn mấy cái, hỏi: “Lần này đủ rồi chứ?”
Không đợi Công tước đại nhân mở miệng nói gì, cô đã nhìn đồng hồ, “A! Mỗi lần ở bên anh Tiểu Bảo thời gian đều trôi qua cực kỳ nhanh! Em phải vào lớp rồi, buổi trưa gặp lại anh Tiểu Bảo nhé!”
Nói xong, cô đứng lên chạy ra cửa, lúc đóng cửa lại còn vẫy tay với anh: “Bye bye anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Bye bye”
Cung Ngũ đóng cửa lại chạy đi, Công tước đại nhân ngồi ở phía sau bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút phiền muộn. Lúc cố nghịch ngợm phá phách quấn lấy anh, anh lo lắng; lúc cô không nghiêm túc học hành suốt ngày gây chuyện, anh cũng lo lắng. Bây giờ, cổ học hành còn nghiêm túc hơn anh làm việc, vốn dĩ là chuyện nên vui mừng, kết quả anh lại thấy lo lắng hơn. Đây rõ ràng là việc học hành quan trọng nhất rồi đúng không?
Nói lời dễ nghe nhưng trong lòng thì phiền muộn, cảm giác bị những thứ khác cướp lấy vị trí quan trọng trong lòng cô, tóm lại là không dễ chịu.
Nhưng Cung Ngủ không biết lúc Công tước đại nhân ở một mình có nghĩ đến những thứ đó hay không, cô chỉ biết nghiêm túc học tập mang đến cho có quá nhiều điều bổ ích, nội tâm có phong phú hơn rất nhiều, kiến thức cũng là của mình. Lúc cô nói chuyện với Cung Ngôn Thanh, cô không chột dạ một chút nào, bởi vì đó là sự thật. Cô thật sự từ một người học dốt biến thành người học giỏi rồi!
Công tước đại nhân khó mà tĩnh tâm được đành đứng lên, chậm rãi đi đến phòng học của Cung Ngũ, đẩy cửa ra thấy cô đang ngồi ở bàn một mình, một tay cầm bút, một tay chống cằm, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, thỉnh thoảng sẽ còn giơ tay lên muốn đưa ra câu hỏi.
Cái dáng vẻ đĩnh đạc khi nói chuyện của cô thật sự là quá đáng yêu, rất thu hút. Công tước đại nhân nhẹ nhàng khép cửa lại, không muốn quấy rầy đến cô, quay đầu đã thấy ông Eugene đẩy gọng kính, đứng ở bên cạnh mình giơ tay ra: “Ngài Edward có vấn đề gì sao?”
Anh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền, chỉ là... thuận tiện qua đây nhìn xem thôi.”
Ông Eugene mỉm cười: “Xem xong rồi, mời ngài Edward tiếp tục làm việc. Bây giờ không phải là thời gian nghỉ ngơi, Ngũ tiểu thư cũng không có thời gian ở bên ngài Edward”
Công tước đại nhân: “...”
Anh lại chậm rãi đi về, tâm tình càng phiền muộn hơn.
Mãi đến trước khi ăn trưa, Cung Ngũ mới chạy đến, vừa nhìn thấy anh ngồi ở phòng khách, cô xông tới: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay anh xử lý công việc xong sớm thế!”
Anh đặt tờ báo trong tay xuống, mỉm cười với cô: “Giáo viên giảng bài em nghe có thể hiểu không?”
Đột nhiên rất hoài niệm lúc cô mới bắt đầu học, vừa tan học là bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ tìm anh nói nghe không hiểu gì cả. Lúc đó cô sợ bị giáo viên mắng, có thời gian là quấn lấy anh để hỏi. Bây giờ thì hay rồi, cổ nghe hiểu rồi, một chút xíu chỗ phát huy anh cũng không có.
Cung Ngũ đung đưa chân, lúc đang đắc ý, đột nhiên thấy bà Sandy tới, cô lập tức khép chân lại, nâng ly lên, uống nước rất thục nữ.
Đợi sau khi bà Sandy đi qua phòng khách, cô lại khôi phục lại bộ dạng như cũ, “Ôi chao dọa chết bản cô nương rồi!”
Ở phủ Công tước người khủng bố nhất chính là bà Sandy, một khi nhìn thấy cô đứng, ngồi không nghiêm chỉnh sẽ phát động thể tiến công, tóm cô lại dạy dỗ lại một lượt. Vì không để cho bà Sandy bắt được thóp, lúc nào Cung Ngũ cũng tai nghe tứ phương mắt nhìn tám hướng, vừa nhìn thấy vạt váy của bà Sandy là cô lập tức sửa lại tư thế.
Cung Ngũ cảm thấy, nói không chừng lúc ở một mình bà Sandy cũng là một người phóng khoáng giống như cô, chỉ giả bộ một chút trước mặt người khác. Nhưng Công tước nói không phải, cho dù là lúc nào bà Sandy cũng sẽ tuân thủ lễ nghi quy tắc một cách nghiêm chỉnh, tuyệt đối sẽ không để cho dáng vẻ bề ngoài và lời nói hành động của mình có một chút xíu sơ xuất nào cả.
Đối với chuyện này, Cung Ngũ bội phục sâu sắc, không hổ là tấm gương sáng.