Cô đang hy vọng cái gì chứ? Cô hy vọng lòng người hướng thiện. Cô hy vọng trên đời này bớt đi một người coi mình như kẻ thù, bớt đi một người căm ghét mình. Cô hy vọng cô dùng biện pháp hòa bình nhất uyển
chuyển nhất kéo lại được một người đang lao đầu về phía vách núi. Cô hy vọng trên đời này mình có thêm một người chị, mà không phải là nhiều thêm một kẻ địch.
Bàn tay Công tước đại nhân vẫn nắm chặt1bàn tay nhỏ bé của cô. Cô ngẩng đầu lên, trong mắt mang cười theo ý cười, yên lặng nhìn về phía trước.
“Tôi là chị của Tiểu Ngũ, nhưng mà quan hệ của tôi và Tiểu Ngũ không hề tốt. Tôi luôn có cảm giác ưu việt không biết đến từ đầu. Tôi cảm thấy Tiểu Ngũ chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, một kẻ ngoại lai xâm phạm, thân phận không đủ cao quý, thua kém tôi, cho nên tôi nhìn em ấy bằng con mắt8căm thù. Tôi nói lời ác độc với em ấy, ỷ vào tôi lớn tuổi hơn em ấy, nhiều học thức hơn em ấy mà công kích em ấy. Rất xin lỗi, khi đó tôi giống như uống nhầm thuốc, luôn cảm thấy thế giới nợ tôi rất nhiều thứ. Thậm chí tôi còn dùng hết thủ đoạn cướp đi tất cả những gì bên cạnh em ấy về bên cạnh mình. Tôi quy tội tất cả những tổn thương tôi phải chịu từ bên ngoài lên người em2ấy...” Nước mắt Cung Ngôn Thanh không ngừng lăn xuống, cô ta lắc đầu, nước mắt theo gò má rơi xuống: “Xin lỗi, không phải là tôi cố ý... Tôi cố chấp cho rằng tôi là người bị hại, người khác là kẻ cướp đoạt, nhưng trên thực tế tôi mới là kẻ cướp đoạt. Tôi ích kỷ, tối thù hận tất cả mọi người, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều nợ tôi, tôi muốn dùng tất cả mọi cách đi làm tổn thương bọn họ, tổn4thương Tiểu Ngũ...”
Vẻ mặt rất nhiều người đang xôn xao xung quanh bắt đầu từ tò mò hứng thú biến thành xoắn xuýt. Bọn họ cau mày lại, nghiêm túc nhìn cô gái nổi bật trên bậc thềm, nghe cô ta vạch trần quá khứ đã từng u tối của mình. Cô ta phải dùng quyết tâm lớn thế nào mới có thể vạch trần thế giới nội tâm của mình trước mặt nhiều người như vậy!
Gloria cau mày, cảm thấy màn mở đầu như vậy hình như đi ngược lại với suy nghĩ của cô ta. Mấy lần cô ta muốn tiến lên ngắt lời, nhưng bị người điều khiển chương trình lễ phép kéo lại, người điều khiển chương trình thấp giọng nói: “Tiểu thư Gloria, xin cô kiên nhẫn chờ đợi, đừng ngắt lời bộc bạch của cô gái này...”
“Nhưng...” Gloria sốt ruột muốn nhắc nhở Cung Ngôn Thanh, nói sai rồi, không phải như vậy!
Cung Ngôn Thanh nhìn về phía Cung Ngũ, đôi mắt phủ đầy nước mắt. Có một cô gái mềm lòng đưa khăn giấy cho cổ ta, Cung Ngôn Thanh hít sâu một hơi, lại mở miệng nói: “Thật ra thì cuộc sống của tôi luôn rất hạnh phúc, nhưng lúc đó tôi lại không nhận ra. Tiểu Ngũ từ nhỏ đã rất khổ sở, em ấy về nhà tôi cũng chưa từng được đối xử tử tế. Tôi dùng hết thủ đoạn cướp đoạt tất cả của em ấy, chửi rủa em ấy bằng những lời độc ác nhất. Tôi cho là như vậy tôi có thể sống tốt hơn em ấy... nhưng tôi sai rồi. Tôi dùng suy nghĩ độc ác đi suy đoán người khác, xã hội cũng cho tôi sự trừng phạt tương ứng
Xung quanh đều yên tĩnh, ai cũng đều chìm đắm trong ưu tư lẫn lộn của Cung Ngôn Thanh.
“Tiểu Ngũ thông minh, lương thiện, siêng năng, cố gắng, nhưng tôi không nhìn thấy. Thế giới của em ấy tràn đầy ánh mặt trời và tình yêu, còn thế giới của tôi ảm đạm không có ánh sáng, chỉ có thù hận và chán ghét. Em ấy bỏ ra cái gì với thế giới, thế giới đã trả lại cho em ấy cái đó. Cho nên ngày hôm nay em ấy đứng ở nơi này, xứng với người đàn ông ưu tú nhất Gaddles, còn tôi thì giống như một con chuột dưới cống thoát nước, chẳng làm nên trò trống gì như cũ” Cô ta mỉm cười, trong mắt ngấn nước, nói: “Tiểu Ngũ là người em gái tốt nhất trên thế giới này, mà tôi là người chị xấu nhất trên thế giới này. Tôi không làm tấm gương tốt, không cho em ấy tình yêu thương, thế nhưng em ấy vẫn cho tôi ánh mặt trời và cái ôm ấm áp. Thậm chí em ấy còn nói với tôi, tôi phạm sai lầm không phải là lỗi. Thượng đế còn có lúc ngủ gật, chuyện tôi đã từng làm, chẳng qua chỉ là vì tuổi trẻ hết sức bồng bột mà thôi...”
Cung Ngũ tựa vào vai Công tước đại nhân, cô nghiêng đầu nhìn Cung Ngôn Thanh, trong đôi mắt ngấn lệ ánh lên sự vui vẻ.