“Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Ngũ, chị ngu xuẩn như vậy, căn bản không xứng làm chị của em” Cung Ngôn Thanh vừa khóc vừa nói: “Chị nên nói từ sớm, nhưng chị là một kẻ hèn nhát... Xin em tha thứ
cho chị, sau này chị nhất định sẽ cố gắng thay đổi. Chị sẽ không chịu sự mê hoặc của người khác mà muốn làm hại em nữa. Xin1lỗi, xin lỗi Tiểu Ngũ, xin em tha thứ cho chị, được không?”
Cô ta nhìn Cung Ngũ, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cung Ngũ mỉm cười vui vẻ với cô ta, nước mắt dâng lên trong vành mắt, sau đó cô dang hai cánh tay ra, nói: “Em tha thứ cho chị”
Cô đi về phía Cung Ngôn Thanh, lớn tiếng nói: “Chị Ba, em tha thứ cho chị rồi!”
“Em tha thứ cho chị rồi, chị Ba!” Cô ôm lấy Cung Ngôn Thanh, dựa đầu vào vai cô ta, mỉm cười nói: “Em tha thứ cho chị rồi!”
Cung Ngũ nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Gloria, cô từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu thư Gloria, vô cùng cảm ơn lời2chúc phúc của cô, tôi cũng cảm ơn vì cô đã tặng cho tôi và ngài Edward một sự bất ngờ. Tôi tin rằng đây là một tiết mục có ý nghĩa nhất trong tất cả những buổi tiệc tư nhân ở Gaddles. Cô là chủ nhân của buổi tiệc, nhất định cũng sẽ được mọi người nhớ đến, cảm ơn sự lương thiện và nhân từ của tiểu thư4Gloria, để cho tôi và chị tôi hòa thuận lại với nhau” Cô dời mắt khỏi Gloria, nhìn ra xung quanh, “Đồng thời cũng cảm ơn tất cả khách mời có mặt ở đây, cám ơn mọi người đã kiên nhẫn lắng nghe và khích lệ. Mỗi giọt nước mắt của mọi người đều là sức mạnh vô hạn cho tôi và chị tôi. Rất cảm ơn Gaddles có mọi người, cám ơn!”
Tiếng vỗ tay đơn điệu đột nhiên vang lên từ một chỗ nào đó, đó dường như là ngòi nổ, một giây sau, tất cả mọi người đều vỗ tay không ngớt, gửi tặng lời chúc phúc mang theo thiện ý của bọn họ. Đây quả thật là một buổi tiệc khiến người ta bất ngờ.
Ông Brod và vợ ông ta chạy nhiệt tình trò chuyện với Cung Ngũ, thật lòng hy vọng Cung Ngũ có thể nể tình Cung Ngôn Thanh và Gloria là bạn tốt mà cũng qua lại thân thiết với Gloria.
Cung Ngũ chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, “Vô cùng cảm ơn ông Brod, bà Brod, chị tôi đã làm phiền ở quý phủ ba ngày rồi, nếu còn ở nữa sẽ không tiện, cho nên tối hôm nay chúng tôi trở về sẽ mời chị ấy về phủ Công tước ở, dù sao chị ấy vẫn chưa thật sự đi tham quan phủ Công tước”
Công tước đại nhân đi tới, “Đã thu dọn xong đồ đạc chưa?”
Cung Ngôn Thanh cúi đầu, “Bây giờ tôi đi thu dọn”
Cung Ngũ cười nói: “Chị Ba, em đi cùng chị”
Cung Ngôn Thanh nhìn về phía Gloria, cô ta lắc đầu: “Không cần đâu, chị đi một mình được rồi, em cứ ở đây đợi chị”
Cung Ngũ gật đầu: “Được.”
Cung Ngôn Thanh gật đầu chào người hai bên rồi vòng qua thang gác đi về phòng cho khách.
Ở cửa phòng dành cho khách, Cung Ngôn Thanh nhìn thấy Gloria đang lạnh mặt khoanh tay đứng đó.
“Chuyện này không giống với chuyện chúng ta đã từng nói, Cung tiểu thư” Gloria cong mối lên, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, “Cô biết cái gì gọi là nói một đằng làm một nẻo không? Chính là cô đấy, tôi đón cô qua đây không phải là vì để cho cô diễn tả nỗi lòng với em gái cô, cô biết tôi muốn cái gì?”
“Đúng vậy, tôi biết.” Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Tôi biết tiểu thư Gloria muốn cái gì, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tiểu thư Gloria cũng quên tôi muốn cái gì rồi”
Gloria nhún vai: “Đương nhiên là tôi nhớ, tôi bảo đảm an toàn cho cô.”