Công Tước

Chương 742: Hầm mỏ



Cung Ngũ có chút mất hứng: “Vậy anh Tiểu Bảo là người coi tiền như rác sao?”

Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ nhìn anh có giống không?”

Cung Ngũ bĩu môi: “Dù sao cuối cùng nhất định anh Tiểu Bảo cũng phải chi tiền, có đúng không?”

Anh gật đầu: “Đúng, phải chi tiền, chỉ có điều anh không chỉ phải1bỏ ra, sau khi anh bỏ ra, giá trị mang đến sau đó phải lớn hơn mới được, nếu không ai muốn làm người coi tiền như rác chứ?”

Anh bỏ ra tiền bạc, đạt được thứ mặc dù nhìn như không có tiền, nhưng tài nguyên sau này lại cuồn cuộn. Đoàn thăm dò địa chất nhìn trúng một vùng8mỏ bỏ hoang. Ban đầu là bởi vì sạt lở tai nạn chết người, dưới áp lực của người dân nên không thể không đóng cửa. Một năm trước đoàn thăm dò địa chất của gia tộc Edward phát hiện phía dưới vùng mỏ có điều lạ thường. Trải qua một năm thăm dò cẩn thận, xác nhận sâu hơn2một tầng nữa phía dưới vùng mỏ tồn tại nhiều cụm thạch anh. Mục đích của Công tước chính là lấy được vùng mỏ kia.

Cung Ngủ không hiểu những thứ này, chỉ biết chuyện chi tiền cho hôn lễ của Quốc vương và Gloria khiến cô rất bực. Nhưng dù sao anh cũng biết kiếm tiền nhiều hơn mình, anh4nói đáng giá, vậy chắc chắn chính là đáng giá.

Sau khi sấy khô tóc, cô nằm bò lên giường, lẩm bẩm: “Em hy vọng sau này em không có kẻ thù!”

Nghĩ tới nghĩ lại hình như đều là vì đàn ông, chị Ba cô là bởi vì Bộ Sinh, Mễ Điển là bởi vì Chiêm Húc, Gloria là bởi vì Công tước đại nhân.

Nhưng Bộ Sinh thích mẹ cô, Chiêm Húc là tên bắt cóc, Công tước đại nhân đã sớm là vị hôn phu của cô, Gloria đố kị hoàn toàn không có lý, cổ thật vô tội!

Công tước đại nhân nhìn ra được cô khó chịu, anh nằm xuống bên cạnh cô, “Không vui rồi à?”

Cung Ngũ chớp mắt: “Có một chút, bọn họ thật là phiền phức”

Mặc dù phiền phức nhưng cũng chẳng làm sao được, ai bảo Gloria là Hoàng hậu tương lai cơ chứ? Nếu như đổi thành một người khác chưa chắc đã dám, cô ta chắc chắn cũng là ỷ vào mình là Hoàng hậu tương lai mà không kiêng nể gì cả đúng không?

Công tước đại nhân cười: “Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ ra ngoài rồi, mặc kệ cô ta đi, không sao hết”

Ngày hôm sau, mới vừa sáng sớm, Công tước đại nhân đã rời khỏi phủ Công tước, Cung Ngũ thức dậy đã thấy Cung Ngôn Thanh dậy rồi. Ăn sáng xong, Cung Ngũ phấn chấn tinh thần nói: “Chị Ba, hôm nay em dẫn chị đi tham quan lâu đài cổ xưa nhất ở Gaddles trước! Đi thôi!” Hành trình là Cung Ngũ lập ra dựa vào gợi ý của người khác, nội trong khoảng thời gian ngắn nhất đi tham quan những nơi thú vị nhất.

Cả đời này Cung Ngũ và Cung Ngôn Thanh đều chưa từng thân thiết như ba ngày qua, cùng nhau ngắm phong cảnh cùng nhau chụp ảnh, không có đối đầu gay gắt cũng không hục hặc với nhau. Hai bên đều đang cố gắng đặt khúc mắc trước kia xuống, chung sống hòa thuận giống như những chị em gái khác.

Chuyện của Gloria được tạm thời gác sang một bên, hai chị em vui vẻ chơi ba ngày.

Sau ba ngày, Cung Ngôn Thanh nhanh chóng chuẩn bị quay về trường học.

Cung Ngũ tiễn cô ta đến sân bay, lúc sắp chia tay còn ôm lấy Cung Ngôn Thanh, nói: “Người ta vẫn luôn nói, tháo chuông cần người buộc chuông, em chính là người buộc chuông của chị Ba. Bây giờ em tháo chuông giúp chị Ba rồi, cho nên sau này chị không cần lo lắng chuông vang lên nữa, chị tự do rồi”.

Cung Ngôn Thanh nghiêm túc nhìn cô, để hành lý xuống, ôm lấy cô: “Đúng vậy, sau này chị tự do rối. Cám ơn Tiểu Ngũ, cám ơn em đã để chị tự do!”

“Sau này có thời gian chị qua đây chơi nhé, em chắc chắn sẽ ở đây.” Cô cười, “Tết năm nay có thể em sẽ về nhà, nếu như chị có thời gian thì về đi, bận thì cứ ở bên ngoài, cho dù một ngày kiếm thêm một đồng cũng không tệ”

Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Được!”

Cô ta xách hành lý lên, vừa đi vừa vẫy tay với cô. Cung Ngũ chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn theo cô ta đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Sau đó, cô vui vẻ về nhà, ôi chao, mau về nhà dỗ anh Tiểu Bảo thôi. Ba ngày liền cổ đều ở bên chị Ba, tám phần là anh Tiểu Bảo lại buồn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.