Công Tước

Chương 747: Đội lạc đà



Lúc đến đây cô còn nói liệu có chuyện Quốc vương giết bề tôi không, kết quả bây giờ đã gặp tập kích rồi. Mặc dù không biết là cái gì nhưng mùi vị âm mưu hình như rất nồng đậm.

Công tước đại nhân nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy rất lo lắng, “Anh Tiểu1Bảo, có phải là em miệng qua nói trúng rồi không?”

Công tước đại nhân không nhịn được cười, ở trong bóng tối sở mặt cô, nói: “Không phải, mà là người muốn giết anh quá nhiều, cho dù không có Tiểu Ngũ, anh cũng sẽ gặp chuyện như vậy. Bây giờ anh chỉ hi vọng đừng8vì anh mà liên lụy đến Tiểu Ngũ thôi.”

Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo đừng nói như vậy, ai bảo em là bạn gái của anh chứ? Không đúng, ai bảo em là vị hôn thê của anh? Vị hôn phu của em thế nào em cũng chấp nhận cả, em sẽ theo anh!”

Anh cúi đầu xuống2hôn cô.

“Anh Tiểu Bảo không được bị thương, biết không?” Anh gật đầu: “Được, không bị thương, Tiểu Ngũ cũng thế nhé”

Nói xong anh đi về phía cửa, Cung Ngũ đứng tại chỗ. Sau khi anh khóa cửa lại, cô lại lần nữa ngồi xổm cạnh cái tủ chò.

Bên ngoài không có một chút động tĩnh4nào, Cung Ngũ vẫn cầm súng trong tay. Lúc một mình không có chuyện gì làm, cô lại suy nghĩ linh tinh. Cô nghĩ ngộ nhỡ chạy trốn thì ăn cái gì uống cái gì, nghĩ như vậy cô lập tức đứng lên, lần mò về phía tủ, vợ được cái gì đều nhét hết vào trong ba lô của mình. Nghĩ đến xung quanh là một vùng cát vàng mênh mông, cô còn không tiếc nhét luôn hai chai nước vào trong túi xách nữa.

Lúc này Cung Ngũ chỉ đơn thuần nghĩ gì làm nấy, còn việc có đúng hay không thì để đến lúc đó hãy nói, ngộ nhỡ trên đường đi anh Tiểu Bảo khát thì sao? Lúc đó cô móc chai nước ra như làm ma thuật, nhất định anh Tiểu Bảo sẽ rất vui.

Cầm súng trong tay, luyện súng và bắn súng thật hình như có chút không giống nhau, phải nói là tâm thái không giống nhau. Một người bình thường không thể nào luôn muốn bắn súng vào người khác được, cứ nghĩ đến người đang sống sờ sờ, Cung Ngũ lại không nhịn được mà run lên.

Bên ngoài phảng phất có tiếng động, bởi vì phòng đóng kín cho nên âm thanh rất xa xôi, nhưng Cung Ngũ thật sự nghe được. Cô vội vàng khom người, chạy đến cửa sổ cẩn thận thò đầu ra nhìn một cái, đột nhiên phát hiện ở đằng xa nơi tối đen như mực hình như có một cái bóng đen đang di chuyển, có người đang sống về phía khu vực khai thác mỏ này.

Trái tim cô giật thót lên theo bản năng, anh Tiểu Bảo có phát hiện ra không? Chắc là phát hiện rồi chứ nhỉ? Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra. Cung Ngũ phát hiện số người hình như rất nhiều, có lo lắng, nhanh chóng chạy đến phía tủ đầu giường ngồi xuống chờ.

Bên ngoài có tiếng súng vang lên, Cung Ngũ vừa nghe thấy đã biết hỏng rồi, cô ngồi xổm dưới đất không dám đứng lên.

Có người gõ cửa: “Ngũ tiểu thư!”

Cung Ngũ vừa định trả lời, đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của Công tước đại nhân, ai đến cũng không được mở cửa, trừ anh ra. Cung Ngũ càng bò xuống sát hơn, không để cho người ta nhìn thấy sự tồn tại của cô.

Tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward bảo tôi đưa cô xuống dưới!”

Đầu óc Cung Ngũ xoay chuyển trăm nghìn vòng, sợ là Công tước đại nhân sai người qua đây đón cô, nhưng cô lại nghĩ đến lúc anh ra ngoài còn đặc biệt khóa cửa lại, chứng minh là anh lo lắng lúc anh không có ở đây, sẽ có người tới tìm cô. Không phải là không tin cô mà là anh không tin những người đến tìm cô kia.

Cung Ngũ nhắm hai mắt lại, cố nhịn không lên tiếng. Người ở cửa dùng sức vặn tay nắm, còn nhấc chân đá cửa, sau đó chửi bới một tiếng, xoay người lại vội vàng xông xuống dưới.

Đúng lúc này, Cung Ngũ nghe thấy có tiếng gõ nhẹ truyền đến từ phía tủ, không nhiều không ít, đúng ba lần. Cung Ngũ giơ tay gõ lại ba lần, sau đó có dịch tủ ra, phía dưới tủ xuất hiện một cửa hàng vừa vặn có thể vừa cho một người như cô đi xuống, giọng Công tước đại nhân truyền đến từ phía dưới: “Tiểu Ngũ, xuống đấy!”

Cung Ngũ vội vàng đeo ba lô lên lưng, cho chân xuống trước, phía dưới có người trực tiếp giữ lấy chân cô, ôm cổ xuống, giọng Công tước đại nhân mang theo chút ý cười: “Tiểu Ngũ nặng hơn rồi.”

Cung Ngũ trừng anh một cái ở trong bóng tối, đã lúc này rồi mà anh còn có tâm tư để đùa à, cô là vì ai chứ?

Cô mới vừa xuống dưới đã có người khác thò người lên trên, dịch cái tủ ra chỗ xa, đồng thời chặn một tấm ván ở phía dưới, lại dùng chốt sắt cài lên, không cho ai phát hiện ra phía dưới tủ còn có động chạy thoát thân.

“Anh Tiểu Bảo..” Giọng Cung Ngũ lo lắng vang lên trong bóng tối.

Tay anh sờ đến cổ tay cô: “Tiểu Ngũ đừng sợ”

“Vâng, em không sợ” Cung Ngũ nói, “Nhưng anh Tiểu Bảo, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Phía trước có người đột nhiên lấy ra một tia sáng, không giống với ánh sáng châm lửa mà là ánh sáng lờ mờ giống như vật phát sáng đang sáng lên. Công tước đại nhân kéo Cung Ngũ đi ở chính giữa, người trước và sau đều cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.

Công tước đại nhân hỏi: “Vừa rồi có phải là có người gõ cửa phòng Tiểu Ngũ không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, có! Em giả vờ như không có ở đó, người kia còn đá cửa, sau đó còn chửi một câu rời đi.”

Anh nói: “Kẻ đó là nội gián”

“A?” Cung Ngũ khiếp sợ: “Nội gián?”

“Vốn dĩ hành trình của chúng ta là vị trí hiện tại khác với kế hoạch ban đầu, chỉ có mấy người biết tin tức này, thế những tin tức lại bị rò rỉ ra” Anh cầm tay cô: “Cho nên Tiểu Ngũ bị anh liên lụy rồi”

“Anh Tiểu Bảo, là ai thế?” Cung Ngũ tò mò, “Ai muốn hại anh?”

Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nói: “Chỉ có tìm hiểu bước đầu, cụ thể vẫn chưa thể xác định, trở về sẽ biết thổi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.