Rõ ràng vừa rồi ánh mặt trời còn chiếu trên cao chói chang như vậy, nhưng bây giờ lại đột nhiên tối sầm xuống, giống như màn trời bị người ta nhuộm thành màu đen.
Cung Ngủ không nhìn được mặt anh, nhưng giọng anh khiến cho cô có chút lo lắng. Cô không tự chủ được sờ lên mặt anh, cô nói: “Anh Tiểu Bảo, không sao đâu, em sẽ ở bên anh đến cuối cùng”
“Được!”
Anh khẳng định chắc chắn, giống như xuyên qua một thế kỷ huyền bí, mang theo sự sáng1tỏ thông suốt, trả lời thẳng thắn lại nhanh chóng.
“Chúng ta sẽ bên nhau đến cuối cùng”
Bão táp đột nhiên buông xuống, ùn ùn kéo đến, hạt mưa xen lẫn gió cát đập lên trên lều, lều bị gió thổi phồng lên như một cái túi lớn. Mưa gió xen lẫn cát đập lên mặt, vừa đau, vừa lạnh, nhưng cô có một cái ôm ấm áp không chút sứt mẻ, giống như mỏm núi đá kiên định, giống như hóa thành pho tượng, không nhúc nhích che chắn tất cả mưa gió8cho cô.
Bên tại có người đang gào thét đứt hơi khản tiếng nhưng không ai quan tâm được đến ai cả, tiếng gào thét nhỏ dần, cho đến cuối cùng bị gió mưa nuốt mất. Gió bão lớn đáng sợ, lúc này người và thiên nhiên không phải sống chung hài hòa nữa. Một bên là chúa tể, một bên là những kẻ bị thôn tính, còn lại chính là số ít may mắn còn sống sót.
Cung Ngủ không biết buổi chiều này đã qua đi như thế nào, cô chỉ biết toàn2bộ quá trình cô đều nhắm chặt hai mắt lại, được anh ôm gắt gao trong lòng, hai bên là cơ thể lạc đà, đỉnh đầu là anh dùng hết khả năng của cơ thể ngăn mưa gió và cát bay đá chạy cho cô.
Đợi đến lúc tất cả qua đi, xung quanh yên tĩnh lại.
Cơ thể Cung Ngũ hơi run lên, cô giơ tay đẩy anh ra, run rẩy gọi: “Anh Tiểu Bảo...” Người che trên người cô không nhúc nhích, có nước chảy xuống, Cung Ngũ nức nở gọi anh: “Anh4Tiểu Bảo..” Con lạc đà bên cạnh thở phì phì, cô dùng sức đẩy cơ thể Công tước đại nhân ra, thấy cả lạc đà và anh đều bị vùi nửa người dưới cát.
Cô vội vàng gạt bớt cát xung quanh chân anh ra, cẩn thận dò xét hơi thở của anh. Thấy anh vẫn còn thở, cô suýt nữa bật khóc, rồi lại phát hiện trên đầu anh có vết máu, hóa ra anh bị đá đập trúng đầu nên ngất đi.
Cung Ngũ liều mạng kéo anh lên chỗ cao nhất, đặt anh nằm ngang ra. Cô từ từ đứng lên, thế giới trước mắt dường như thay đổi hoàn toàn, hoàn toàn khác với buổi chiều nhìn thấy, ngay cả hướng đường cũng thay đổi.
Lều vải tối hôm qua dựng chỉ có một miếng vải nhựa nhô ra khỏi cát, những thứ khác đều không thấy đâu cả, còn có người thò tay chân ra trong đất cát. Cung Ngũ vội vàng xông qua, liều mạng dùng tay vạch cát lôi người ra, cô dùng tay thủ một chút, phát hiện người kia vẫn có hô hấp yếu ớt. Cô vội vàng kéo người đến chỗ cao hơn, lật ngược cơ thể anh ta lại, dùng tay móc đất cát đầy trong miệng anh ta ra, cho đến lúc hô hấp của anh ta bắt đầu thuận.
Nước mắt đã chảy khô trên mặt, cô đã không có thời gian để khóc, cô vẫn nhớ ở trong sa mạc, nước mắt cũng rất đáng tiền, cô phải tiết kiệm.
Cô bắt đầu lấy tay đào đất cát, mãi đến lúc lôi được tất cả tám người lên. Cô máy móc lấy tay móc cát trong miệng bọn họ ra, hi vọng cũng có thể nghe thấy tiếng hô hấp thuận lợi của bọn họ giống như người đầu tiên. Nhưng cuối cùng, cô quỳ xuống đất, không nhịn được nữa mà gào khóc, cô đã cố gắng như vậy rồi, tại sao bọn họ vẫn phải chết?
Người đầu tiên được đào lên nằm trên đất, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, anh ta trơ mắt nhìn cô dùng tay đào tất cả mọi người lên. Người bị vùi càng sâu càng không có hi vọng, cho dù có hi vọng, nhưng ở chỗ này không có máy móc tiên tiến, bọn họ cũng không sống nổi.
Cung Ngũ khóc xong, cô thất tha thất thểu đứng lên, dắt tất cả lạc đà còn sống lại một chỗ, lại đào miếng vải nhựa lớn kia lên, rũ cát ở trên mặt xuống, trải ra trên nền cát ẩm ướt. Cô kéo người còn sống qua đó, lại đi kiểm tra vết thương của Công tước đại nhân, dùng nước rửa cát trên vết thương, xé một miếng quần áo đã khổ dán sát vào người mình xuống quấn lấy vết thương, cũng kéo anh lên trên miếng vải nhựa.
Sau đó cô xoay người, lấy tất cả đồ có thể sử dụng trên người những người chết xuống, bao gồm cả súng. Cô đào một cái hố to từ bốn cái hố ban đầu ra, đặt tất cả những thi thể này vào.
Người chết rồi, thế nào cũng phải có một chỗ chôn cất.
Cô làm xong tất cả, trời đã tối rồi.
Cô kiểm tra nguồn nước và thức ăn, nước vẫn còn, nhưng thức ăn bị lẫn đầy cát.
Cô hỏi người kia: “Anh có thể đi được không?”
Đó là người dẫn đầu, anh ta là người duy nhất còn sống sót sau khi lạc đà trong hai cái lều khác chạy đi, anh ta lắc đầu: “Ngũ tiểu thư, chân tôi gãy rồi, xin lỗi. Có một con lạc đà bị hoảng sợ nên chạy đi, cũng kinh động đến mấy con còn lại... trong chớp mắt lều vải không còn, gió lại quá lớn.”
Người phân tán ra, sức lực cũng nhỏ đi, phần lớn đều là bị đá cuốn lên đập trúng, bị gió cát chôn vùi ngạt thở mà chết.
Cung Ngũ ngắt lời: “Không sao, bây giờ nói những thứ này đều vô dụng, chúng ta vượt qua tối nay đã rồi hãy nói” Cô ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: “Anh cảm thấy buổi tối có còn mưa nữa không?”
Người dẫn đầu lắc đầu: “Trận bão táp ở sa mạc qua rồi, đều là từng trận từng trận một, bình thường sẽ không có liên tiếp..”
Cung Ngũ gật đầu: “Vậy thì tốt, bây giờ chỉ có ba người chúng ta, anh Tiểu Bảo không sao, anh ấy bị thương ở đầu, tỉnh lại chắc sẽ không sao đâu. Chân của anh... tôi phải làm thế nào mới có thể giúp được anh?”
Người dẫn đầu nhìn xung quanh, “Ngũ tiểu thư, phiền cô cầm cái thanh ngang kia qua đây”
Đó là mảnh gỗ cố định nệm ghế lạc đà. Cung Ngũ cầm đến, người dẫn đầu lại bảo cô tìm dây thừng, buộc cố định cái chân gãy.
Cung Ngũ giúp anh ta buộc thật chắc, sau đó quay lại bên cạnh Công tước đại nhân, thấy quần áo trên người anh đều ướt đẫm. Cổ suy nghĩ một chút, dắt lạc đà đến, học giọng Công tước đại nhân quát cho bọn chúng quỳ xuống, dùng cơ thể của bọn chúng bảo vệ anh ở chính giữa. Cô cởi quần áo của anh ra, đứng ở trong gió hong khô quần áo.
Cô bận rộn làm việc, nói với người dẫn đầu không nói một lời kia: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu. Những gì anh Tiểu Bảo đã chấp thuận với mọi người, vẫn giữ lời”