Buổi sáng Cung Ngũ giật mình tỉnh dậy, thu dọn lại nơi ngày hôm qua đã dọn lại một lượt, lại lôi nửa tấm thảm kia ra phơi lên lưng lạc đà, gấp vải1bạt lại. Cô đút cho Công tước đại nhân ăn thêm bốn miếng bánh
quy, chia cho Saiwen hai miếng, cố ăn hai miếng nữa, sau đó nhét đồ trong túi giấy dầu vào trong8tay Saiwen, nói: “Đây là đồ ăn cả ngày hôm nay của anh, còn đây là nước. Anh cười lạc đà không có việc gì làm thì hãy chọn hết đồ có thể ăn2được bên trong ra. Bánh quy tiết kiệm được chỉ có thể cho một mình anh Tiểu Bảo ăn”
Saiwen mở ra nhìn thấy là thức ăn hỗn tạp, Cung Ngũ lại đưa cho anh4ta một cái túi vải: “Sau khi anh chọn ra, có thể để vào trong này để dự trữ
Saiwen không lên tiếng, đang ngồi ở trên lưng lạc đà bắt đầu chọn phần đồ ăn còn lại, nếu không hôm nay khẳng định anh ta không có cơm trưa để ăn.
Công tước đại nhân được Cung Ngũ đặt lên mấy miếng vải bạt, dùng dây thừng buộc lại, tìm được mấy cành cây khô có chạc cây, mắc mấy miếng vải lên cành cây dùng làm lán che nắng nóng cho anh. Cô lại dùng hai sợi dây thừng chắp vá lại buộc ở hai bên thần lạc đà. Saiwen cưỡi lạc đà đi ở sau cùng, trông nom Công tước đại nhân, Cung Ngũ dắt lạc đà đi đầu tiên phụ trách dẫn đường.
“Anh Tiểu Bảo, chúng ta xuất phát thôi!” Cung Ngũ kéo dây cương lạc đà, dẫn đầu, đạp lên bụi bặm và đất cát, bắt đầu đi về phía trước: “Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là gấp rút lên đường, sẽ đi một ngày đường, không có nghỉ ngơi!”
Cung Ngũ đi mệt rồi, cô liền leo lên lưng lạc đà cưỡi, chỉ huy lạc đà đi về phía trước. Để đề phòng lạc đường, cứ đi được một đoạn đường, cô lại dừng lại kiểm tra kim chỉ nam. Từ trước đến nay Cung Ngủ không biết kim chỉ nam như thế nào, chỉ trong thời gian ngắn ngủn cô đã có thể nhanh chóng phân biệt được rõ phương hướng. Cô đeo đồng hồ của Công tước đại nhân trên tay, lần đầu tiên cô biết hóa ra trên đồng hồ cũng có thể gắn kim chỉ nam, mặc dù là một cái nho nhỏ nhưng rất chính xác, như vậy là đủ rồi.
Saiwen cưỡi trên lưng lạc đà suốt, anh ta trơ mắt nhìn cô gái yêu kiều vốn dĩ có chuyện hay không có chuyện đều dán vào trong lòng Công tước đó giờ đây đã lắc mình biến hóa thành một người có năng lượng nhất trong sa mạc, trở thành nòng cốt và chỗ dựa của đoàn đội chỉ có ba người này.
Cung Ngũ đang cúi đầu nhìn kim chỉ nam, ngẩng đầu lên muốn phân biệt phương hướng, đột nhiên thấy phía trước có hai người đi tới hướng này.
Cung Ngũ vội vàng siết dây cương lạc đà, quát lạc đà dừng lại, cô nhảy xuống, nhanh nhẹn cài súng lên người, lại giơ tay nhắc nhở Saiwen: “Phía trước có hai người, rất khả nghi!”
Đi trong sa mạc lớn, lại không có hành lý gì, chỉ có hai người trống không, tám chín phần là kẻ lưu vong.
Saiwen gọi cô: “Ngũ tiểu thư, đỡ tôi xuống
Cưỡi trên lưng lạc đà quá dễ thấy, cũng dễ trở thành mục tiêu trúng đạn.
Cung Ngũ nhanh nhẹn tháo dây lạc đà kéo Cổng tước đại nhân xuống, kéo anh sang bên cạnh. Vừa định đứng lên, anh đột nhiên kéo tay cô lại, Cung Ngũ kinh ngạc quay đầu: “Anh Tiểu Bảo!”
Mặt anh đỏ bừng do sốt, anh cau mày, hai mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Tiểu Ngũ..”
“Anh Tiểu Bảo anh yên tâm đi, em sẽ bảo vệ anh thật tốt! Anh ngoan ngoãn đừng cử động, biết không?” Cung Ngũ cầm tay anh, lại buông ra, dắt hai con lạc đà đặt song song quỳ xuống chắn cho anh, sau đó cùng Saiwen mỗi người đứng một bên, giơ súng trong tay lên đợi hai người kia đến gần.
Hai người dần dần đi qua đây lộ ra vẻ mệt mỏi, tốc độ đi cũng chậm lại. Lúc nhìn thấy Cung Ngũ rõ ràng ánh mắt sáng lên, sau đó phát hiện cô cầm súng trong tay, hai người đã đi chậm lại.
Một người trong đó cười với Cung Ngũ, khuôn mặt đen thui kết hợp với hàm răng trắng khiến cho Cung Ngũ nhìn mà cảm thấy buồn nôn. Cô quấn khăn trùm đầu, đôi mắt có thần nhìn chằm chằm hai người kia. Một người trong đó đang gì đó với cổ, Cung Ngũ nghe không hiểu, Saiwen đột nhiên lên tiếng trả lời một câu với vẻ mặt âm
Hai người kia bị dọa, không ngờ vẫn có một người nấp ở chỗ nào đó, họng súng đen ngòm hướng về phía bọn chúng. Bọn chúng cố gắng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng xuyên qua giữa Cung Ngũ và Saiwen, đi thẳng về phía sau.
Cung Ngũ nhìn hai người kia, vẫn cùng Saiwen giơ súng lên nhắm thẳng vào bọn chúng, cho dù bọn chúng đi xa rồi cũng không buông lỏng.
Cung Ngũ hỏi: “Tại sao bọn chúng lại để chân trần? Bọn chúng không mang gì cả có thể đi được bao xa?”
Saiwen vừa mới định nói thì hai người kia đã biến mất ở trong tầm mắt bọn họ, Saiwen lập tức nói: “Mau ngồi xuống, chắc chắn bọn chúng vẫn còn ở gần đây!”
Cung Ngũ lập tức ngồi xuống, đồng thời cũng kéo lạc đà xuống.
“Ngũ tiểu thư, hôm nay tốc độ đi của chúng ta rất nhanh, cũng sắp đến đích rồi. Hai người kia hẳn là thôn dân ở xung quanh căn cứ, chuyên giở thủ đoạn giết người cướp của, phần lớn là lợi dụng lữ hành sa mạc sắp chết khát cầu cứu để lừa lấy sự đồng tình của đội buôn, sau đó nhân cơ hội giết người cướp của” Saiwen nửa nằm ở dưới đất, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, “Bọn chúng thấy chúng ta có súng cho nên mới đi. Nhưng mà... chúng ta ít người, nhất định bọn chúng sẽ trở lại. Bọn chúng hiểu rõ địa hình, quanh năm chạy bằng băng ở trên sa mạc, hành động nhanh nhẹn...”
Cung Ngũ hỏi: “Bọn chúng có súng không?”
Saiwen quay đầu lại nhìn cô: “Nếu như bọn chúng không cướp được súng của người khác, sẽ có súng tự chế. Tầm bắn gần, lực sát thương mặc dù yếu nhưng cũng sẽ chết người”
Cung Ngũ mím môi, hỏi: “Vậy vừa rồi tại sao anh không nổ súng giết bọn chúng?”
Saiwen im lặng một lúc, mới nói: “Bởi vì đây là phương thức sinh tồn của bọn chúng. Trong nhà bọn chúng có vợ con đợi bọn chúng nuôi. Ở đây có một quy định bất thành văn, gặp phải tình cảnh tương tự như ban nãy, bọn chúng không dám cướp đoạt, cứ bỏ qua như vậy, chúng ta cũng sẽ không chủ động giết người”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi có thể hiểu được.” Cô quay đầu nhìn Công tước đại nhân, lại nói: “Nhưng tôi không tán thành, bọn chúng không phải từ bỏ cướp bóc, mà là cướp bóc không thành công”
Cô đứng lên, nhấc chân đi về phía xa, “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ trở lại rất nhanh”
Saiwen vội vàng hô lên: “Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngủ không quay đầu lại, chỉ nói: “Chúng ta không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột với bọn chúng, anh Tiểu Bảo đã sốt một ngày một đêm rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến căn cứ.”
“Ngũ tiểu thư, cô không thể đi!” Saiwen dịch về phía trước hai bước, bởi vì động đến cái chân gãy mà không nhịn được kêu lên một tiếng, anh ta đứt hơi khản tiếng gọi: “Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Saiwen lăn liên tiếp hai vòng, lăn đến phía Công tước: “Ngài Edward...”
Công tước đại nhân trong cơn hôn mê hình như nghe được tiếng Saiwen, anh khẽ động cái tay cầm súng, mấp máy môi, mê sảng nói hai chữ: “Tiểu Ngũ..”