Công Tước

Chương 760: Ôi tài sản!



Tin tức Công tước đại nhân an toàn truyền về Thanh Thành sớm hơn Yến Hồi, Triển Tiểu Liên nhiều ngày liên tiếp không thể ngủ yên cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng đã rơi xuống đất.

Yến Hồi về nhà, chuyện đầu tiên chính là đi tìm Triển Tiểu Liên tranh công: “Bà tám, ông đây về rồi!”

Triển Tiểu Liên đang cắm hoa, chỉ nhướng mày nhìn ông ta một cái, không niềm nở một chút nào.

Yến Hồi tỏ vẻ rất tức giận,1cất cao giọng: “Ông đây về rồi!”

Triển Tiểu Liên: “Nghe thấy rồi”

Yến Hồi giận dữ: “Nghe thấy rồi bà còn không mau qua đây?”

Ít nhất cũng phải ân cần chút, vui vẻ chút, cảm động chút chứ... Tóm lại không thể là cái bộ dạng như bây giờ.

Triển Tiểu Liên hỏi: “Mất bao nhiêu thời gian mới tìm được Tiểu Bảo?”

Yến Hồi giơ tay ra ra dấu, “Một ngày”

Triển Tiểu Liên lại hỏi: “Ông đi mấy ngày rồi?” Yến Hồi nhớ lại, “Bảy ngày? Tám ngày? Sao mà ông đây nhớ được? Bà8tám, bà có ý gì hả?”

Triển Tiểu Liên không quan tâm đến ông ta, chỉ hỏi: “Hôm kia mới tìm thấy?”

Yến Hồi móc lỗ tai: “Đúng vậy, sao thế?”

Triển Tiểu Liên cầm cây kéo trong tay cắt đứt cành hoa “rắc” một tiếng, bà hỏi: “Ông đi bảy tám ngày, hôm kia mới tìm thấy người, vậy sau ngày trước ông đi đâu hả?”

Yến Hồi: “...”

Triển Tiểu Liên tức giận thở hổn hển, “Không biết nói chuyện à? Hay là ở đó gió cát lớn, lưỡi bị gió thổi bay mất rồi?”

Yến Hồi2ngẩng đầu nhìn trời, quay người chạy lên tầng: “Yến Đại Bảo, ông đây về rồi, còn không mau ra nghênh đón đi!”

Triển Tiểu Liên trợn mắt nhìn bóng lưng ông ta, tức giận cả đêm không nói chuyện.

Cuối cùng, đến lúc Yến Hồi ôm vợ ngủ, bị vợ đá xuống giường.

Yến Hồi tức giận: “Bà tám, bà lại muốn bạo hành gia đình đúng không hả? Ông đây nói cho bà biết, nếu như bà dám ra tay nữa, ông đây sẽ bóp chết bà!”

Nói xong ông ta còn làm ra động4tác bóp chết người.

Triển Tiểu Liên lạnh mặt nhìn ông ta: “Ông bóp đi!”

Yến Hồi thở hồng hộc bò dậy, lại lần nữa bò lên giường, “Dù sao nó lại không chết được, tìm thấy sớm hay tìm thấy muộn có cái gì khác nhau?”

“Ông còn dám nói à?” Triển Tiểu Liên lại định đạp ông ta xuống.

Yến Hồi tức giận: “Bà có tin tối chặt chân bà không hả?”

“Ai không chặt người đó là con rùa rụt cổ!”

Yến Hồi: “.”

Ông ta không kiên nhẫn bò lên giường, lẩm bẩm: “Cái con nhóc xấu xí đó.”

Triển Tiểu Liên: “Con nhóc xấu xí nào?”

Yến Hồi: “Chính là cái con nhóc xấu xí đó, con nhóc xấu xí ở cùng với thằng nhóc con đó.”

“Tiểu Ngũ?” Bà lập tức ngồi thẳng lên: “Tiểu Ngũ thế nào rồi?”

“Chẳng thế nào cả.” Yến Hồi nằm bò trên giường, chui vào trong chăn, “Cái con nhóc xấu xí đó cũng tạm.”

Triển Tiểu Liên ngẩn ra, “Cũng tạm là ý gì? Cũng tạm cái gì?”

Yến Hồi dùng khóe mắt liếc bà một cái, “Chính là cũng tạm được.”

Triển Tiểu Liên lôi ông ta dậy, “Yến Hồi, ông dậy ngay! Ông nói thật cho tôi biết, sáu bảy ngày này ông không đi tìm Tiểu Bảo, có phải là đặc biệt tìm cơ hội quan sát Tiểu Ngũ không hả?”

Yến Hồi trợn mắt: “Ông đây không rảnh như vậy đâu!” Qua một lúc ông ta lại đổi giọng, “Ông đây chính là buồn chán rảnh rỗi, dù sao thằng nhóc con đó lại sẽ không chết nên muốn xem xem con nhóc xấu xí đỏ khóc lóc kêu cha gọi mẹ, thuận tiện chế cười ánh mắt tìm phụ nữ của thằng nhóc con đó.”

Triển Tiểu Liên từ từ nhướng mày lên, “Xem ra Tiểu Ngũ đã làm ông thất vọng rồi, không nhìn thấy Tiểu Ngũ kêu cha gọi mẹ, ngược lại làm cho ông cảm thấy nó cũng tạm được đúng không?” Triển Tiểu Liên ôm Yến Hồi nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”

Yến Hồi lập tức giống như con mèo bị giẫm vào đuối nhảy phắt lên: “Ông đây cần bà cám ơn à? Có cái gì mà cám ơn? Bà còn tưởng là ông đây là quan tâm thằng nhóc con kia hả? Ông đây cũng chỉ là vì buồn chán rảnh rỗi, tìm chút thú vui cho mình thôi, bà tưởng là cái gì chứ?”

Triển Tiểu Liên nheo mắt cười, lại lần nữa kéo ông ta xuống, nói: “Tôi tưởng là ông quan tâm Tiểu Bảo, muốn nhìn xem cô gái nó chọn trúng rốt cuộc như thế nào, cũng muốn xem xem cô gái đó có thể xứng với Tiểu Bảo không... Nếu đã không phải thì cũng không sao, Tiểu Bảo bình an vô sự, như vậy là đủ rồi, còn những chuyện khác cứ để cho Tiểu Bảo tự mình giải quyết đi, chúng ta không cần phải quản”

Nghe lời này, Yến Hồi mới miễn cưỡng nằm xuống lần nữa, quay người lại, hài lòng kéo vợ vào lòng ôm ngủ.

Phụ nữ ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia thật sự quá xấu, xấu đến nỗi dọa cho các nhái chạy loạn khắp nơi, vẫn là vợ ông ta miễn cưỡng có thể nhìn. Đương nhiên, người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này vẫn là Yến Đại Bảo - người tình kiếp trước của ông ta.

Yến Đại Bảo được thông báo ba cô về rồi, buổi tối cô chạy đi thăm Bộ Tiểu Bát, muộn quá không muốn về liền ở lại nhà họ Bộ, thuận tiện ngủ luôn ở đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Đại Bảo mới vừa về đến nhà đã nghe thấy có người vội vội vàng vàng chạy tới, “Đại Bảo, không xong rồi, ông chủ lại đòi treo cổ rồi!”

Yến Đại Bảo vội vàng chạy đến, “Ba, ba làm cái gì thế hả? Vừa mới về đến nhà đã ầm ĩ, mau xuống đi!”

Yến Hồi hỏi: “Yến Đại Bảo, ba hỏi con, tại sao tối hôm qua con không về nhà?”

Yến Đại Bảo: “Tối hôm qua muộn quá rồi, con cảm thấy đi về không an toàn cho nên không về. Ba, ba mau xuống đi, đừng có trong cổ vào dây thừng nữa, con sắp tức giận rồi! Ba!”

“Lần sau con có còn qua đêm ở bên ngoài nữa không?” Yến Đại Bảo lắc đầu: “Không ạ không ạ, tối hôm qua con ở với Bộ Tiểu Bát..”

“Cái gì?! Con lại ở cùng với đàn ông?!” Yến Hồi lại muốn trong cổ vào dây.

Yến Đại Bảo hô to: “Ba, Tiểu Bát mới một tuổi rưỡi, là trẻ con!”

Yến Hồi tức giận: “Có phải là con trai không?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Nhưng vẫn là một đứa trẻ con.”

“Là con trai còn không phải là đàn ông à? Yến Đại Bảo, con tưởng là ba ngu hả? Không sống nữa!”

Yến Đại Bảo vội vàng bảo người chuyển băng ghế qua đây, đứng lên cắt dây thừng xuống, thở phào: “Ba!”

“Con có còn muốn qua đêm ở bên ngoài nữa không?”

Yến Đại Bảo kiên quyết lắc đầu: “Không ạ không ạ!”

Cuối cùng Yến Hồi cũng yên tĩnh lại. Yến Đại Bảo đi từ trên tầng xuống, lại tìm khắp nơi, tìm được dây thừng lại sai người đem đi đốt. Cô ngồi xuống sofa, “Ôi chao mẹ ơi, mệt chết bản cô nương rồi.”

Thấy Triển Tiểu Liên không quan tâm gì, Yến Đại Bảo tố cáo: “Mami, mami cũng phải quản ba đi chứ! Ba suốt ngày như vậy làm sao được?”

Triển Tiểu Liên: “Nếu như mẹ có thể quản được, con cảm thấy mẹ sẽ ngồi ở đây uống trà à?”

Yến Đại Bảo thở dài, suy nghĩ một chút, nói: “Xem ra sau này phải tìm một người đàn ông nhỏ tuổi để lấy mới được, giống như mami và ba của Tiểu Bát ấy”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Bọn họ sao rồi?”

“Đăng ký kết hôn rồi” Yến Đại Bảo đung đưa chân, nói: “Con cảm thấy hai người bọn họ rất tốt.”

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng là rất tốt.” Bà nhìn cô, “Nhưng không phải tình cảm của đội chị em nào cũng có thể đơm hoa kết trái đầu, bọn họ là trường hợp đặc biệt. Vì không phải người đàn ông nào cũng sẽ kiên trì chung tình với một người phụ nữ giống như Bộ Sinh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người phụ nữ này nhất định phải trẻ tuổi lại xinh đẹp, đổi thành một bà già mặt đầy nếp nhăn thử xem? Bảo đảm Bộ Sinh sẽ nôn ra”

Yến Đại Bảo cười khanh khách, “Mami, mami làm gì mà nói ác như vậy?” Cô đột nhiên lại tức giận đập sofa, nói: “A, đúng rồi, mami con nói cho mami biết, cái cô bảo mẫu nhà Bộ Sinh rất xấu tính!”

“Sao thế?” Triển Tiểu Liên khó hiểu hỏi.

Yến Đại Bảo trừng mắt, tức giận nói: “Hôm thứ năm con đi tìm Tiểu Bát, sau đó thấy cái cô bảo mẫu chăm sóc Tiểu Bát đó dùng chân đá vào mông Tiểu Bát. Nhân lúc người lớn không có ở nhà, bắt nạt Tiểu Bát, Tiểu Bát khóc hu hu, khóc thảm lắm! Con tức chết mất!”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Bát nghịch ngợm à? Nhưng mà cho dù trẻ con nghịch ngợm cũng không đến lượt bảo mẫu đánh đúng không?”

Nói đến chuyện này, Yến Đại Bảo lại tức giận muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.