Công Tước

Chương 764: Ba mẹ ruột của lý tư không



Lúc nửa đêm, Cung Ngũ ngủ đang như heo, đột nhiên bị động tĩnh bên cạnh làm giật mình, cô mở mắt mơ

màng, lờ mờ lẩm bẩm một tiếng: “Anh Tiểu Bảo..”

Công tước đại nhân giơ tay vỗ vỗ người cô: “Tiểu Ngũ tiếp tục ngủ đi, anh đi1xem xem. Lý Tư Không đến rồi, em không cần dậy”

Cô ngủ rồi, Công tước đại nhân mới thức dậy, mặc quần áo đi ra ngoài, bảo người canh cửa cẩn thận, anh đi đón Lý Tư Không. Sau khi anh đi ra thì nhìn thấy quả nhiên là8Lý Tư Không đang nhảy từ trên máy bay xuống, trên mặt đầy sương gió bụi đường ban đêm. Nhìn thấy Công tước đại nhân đi về phía mình, anh ta từ xa đã giơ tay ra, đi đến gần thì đấm một cái, “Bảo, còn chưa chết à?2Tôi còn nghĩ lần này tôi đến sẽ nhìn thấy xác của cậu, ha ha ha ha...

Công tước đại nhân: “Tôi vẫn hi vọng sống lâu trăm tuổi”

“Đổ keo kiệt đâu? Sao không ra đón ông đây? Đổ keo kiệt làm vậy mà được à?” Lý Tư Không oán4hận: “Nhất định là đã ngủ như heo rồi!”

Công tước đại nhân: “Chẳng liên quan cô ấy, cô ấy ra làm gì? Bay lâu thế, vượt quá thời gian đã tính, gặp bão sao?”

Lý Tư Không ừ một tiếng, “Có một đoạn đường bị trời mưa nên phải tạm tìm chỗ đáp xuống, đợi hết mưa mới bay tiếp, không đến muộn sao được.” Vừa nói được một nửa thì anh ta ngừng lại, nhìn thấy bóng dáng mập mạp râu ria của một người đứng cách đó không xa đang nhìn anh ta chằm chằm.

Lý Tư Không không kìm được mà lùi về sau một bước, “Ánh mắt của người đàn ông kia là ý gì? Tôi không có hứng thú với đàn ông... Mẹ kiếp!” Anh ta xoay người bỏ đi, “Không chơi nữa, nổi hết da gà!”

Công tước đại nhân kéo anh ta lại: “Gia tộc của ông ta và gia đình Mộ Dung là bạn chí cốt”

Lý Tư Không liên dừng bước, xoay đầu lại nhìn ông ta, chau mày: “Thật sao? Vậy ông ta là ai?”

“Là Tư lệnh tối cao ở đây.”

Còn chưa nói xong, Lý Tư Không đã vội vã xông đến trước mặt Tư lệnh, nắm lấy tay ông ta ra sức lắc lắc: “Ngài Tư lệnh, chào ông, chào ông, lần đầu gặp mặt, không mang theo quà, lần sau tôi sẽ bù đắp. Chỗ này có món gì ngon, chỗ gì vui ông giới thiệu cho tôi đi? Lần đầu tôi đến đây, hoàn toàn không biết rõ nơi này, mấy ngày này làm phiền ông rồi!”

Tư lệnh Ganj: “.”

Lý Tư Không thân thiện nói: “Ôi chao, nơi này đúng là không tệ. Ông có thể làm đến chức Tư lệnh này, nhất định là có tài năng hơn người. Tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích kết giao làm bạn với người có tài năng”

Lý Tư Không lại nắm lấy tay ông ta: “Sau này chúng ta là bạn rồi, xin đừng ngại!”

Công tước đại nhân: “Hay là đi tắm rửa ngủ một giấc, có chuyện gì thì ngày mai nói? Ngài Ganj, ngài cảm thấy sao?”

Tư lệnh Ganh vẫn còn đang chìm đắm trong lời nói của Lý Tư Không lúc nãy, một hồi sau mới gật đầu, “Ừ!”

Ông ta vội vàng gọi người dẫn Lý Tư Không đi nghỉ ngơi, đợi Lý Tư Không được đưa đi rồi, ông ta ôm đầu, lẩm bẩm: “Sao không giống như tôi đã nghĩ... vóc dáng thì rất giống, nhưng tính cách thì..”

Công tước đại nhân không có gì để nói, anh chào hỏi Tư lệnh Ganj rồi cũng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cung Ngũ ngủ đủ giấc nên dậy rất sớm, Công tước đại nhân bị cô làm giật mình: “Tiểu Ngũ? Không ngủ nữa à?”

Cung Ngũ dụi mắt, suy nghĩ lại sà vào lòng anh, nhắm mắt không muốn cử động. Công tước đại nhân ôm lấy cô, nhắm mắt lại.

Bên ngoài vang lên tiếng khẩu hiệu của binh lính đang tập luyện. Tư lệnh Gang là một Tư lệnh rất có trách nhiệm, tuy đã lớn tuổi nhưng tính kỷ luật và trách nhiệm không hề bị mất đi. Nghe nói ông ta luôn muốn từ chức nhưng Quốc vương BanSha vẫn chưa tìm được người phù hợp, xét thấy ông ta là người phụ trách nhiều năm, Quốc vương hi vọng ông ta có thể chỉ định một người. Bản thân Gang thật ra cũng có sự lựa chọn nhưng vẫn còn đang huấn luyện và quan sát, không ai biết được rốt cuộc người đó là ai, đợi đến khi Ganj quyết định nghỉ hưu thì mới đưa người đó ra.

Lại qua thêm nửa tiếng, Cung Ngũ dần dần không còn buồn ngủ nữa, nhưng cô vẫn không muốn cử động. Công tước đại nhân tỉnh giấc thì rất ít khi dây dưa trên giường, anh thay quần áo tắm rửa, dứt khoát nhanh nhẹn.

Cung Ngũ tỉnh trước anh nhưng lại thức dậy sau anh, đầu tóc rối bù xù, ôm đầu đi rửa mặt.

Đợi đến khi Lý Tư Không gõ vào đầu có một cách thô bạo, Cung Ngũ mới triệt để tỉnh táo, cô nổi giận: “Anh Tiểu Bảo, anh Lý ức hiếp em!”

Công tước đại nhân ngẩng đầu cảnh cáo nhìn Lý Tư Khổng: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Lý Tư Không đắc ý: “Bao nhiêu tuổi? Chúng ta bằng tuổi nhau! Sao thế? Cậu có ý kiến à?”

“Có” Công tước đại nhân trả lời: “Tiểu Ngũ là vị hôn thê của tôi, nếu cậu dám ức hiếp cô ấy, tôi sẽ ném cậu vào sa mạc cho sói ăn.”

“Cậu đi chết đi!” Lý Tư Không giậm chân tức giận: “Cậu trong sắc khinh bạn! Ông đây đã nhìn nhầm cậu rồi.”

Công tước đại nhân cười lạnh: “Đầu phải mới quen biết ngày đầu”

Lý Tư Không: “.”

Cung Ngũ vẫn còn ôm đầu bị gõ đau đớn, có chút đắc ý nhìn Lý Tư Không, “Đáng đời!”

Lý Tư Không liếc nhìn Cung Ngũ, “Đổ keo kiệt, cô đợi đó!”

Cung Ngũ đắc ý làm mặt quỷ với anh ta, “Đợi thì đợi, ai sợ ai! Anh Tiểu Bảo, hôm nay anh đi đâu thì nhớ dẫn em đi cùng đấy!”

Hai người còn đang cãi nhau thì Tư lệnh Gang đi tới: “Hi... Cậu Lý, khụ khụ, không đúng, nên gọi là cậu Mộ Dung. Người của nhà cậu rất hi vọng có thể gặp cậu một lần, bọn họ nằm mơ cũng muốn gặp cậu, đặc biệt là ông nội cậu. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, e rằng không sống được bao lâu nữa, nếu có thể gặp được cậu một lần trước khi qua đời, ông ấy nhất định sẽ rất vui”

Lý Tư Không giơ tay ngoáy lỗ tai, mắt lướt qua mặt Tư lệnh Gang một cái, một lúc sau mới hỏi Công tước đại nhân: “Ba mẹ tôi biết tôi đến đây không?”

Công tước đại nhân nhún vai: “Tôi không nói, nhưng mà, tôi cảm thấy sớm muộn gì họ cũng biết. Dù sao thì chú Yến cũng rất thích xem chuyện cười của nhà người khác, chú ấy nhất định sẽ nói chuyện này cho dì Lý và chú Lý biết.”

Đây là một câu nói hoàn toàn đúng sự thật. Khi Lý Tư Không bay đến khi căn cứ, Yến Hồi đã nhảy nhót đi tìm Lý Tấn Dương và Mục Hi, mở miệng nói câu đầu tiên chính là: “Ha ha ha ha... Lần này hai người xong rồi, thằng nhóc đen đúa kia không cần hai người nữa rồi, đã nói là không giấu nó được lâu đầu, giờ thì lộ rồi đấy! Thằng nhóc đen đua đó biết chuyện ba mẹ ruột của nó rồi. Nói đi, có phải trước kia hai người đã ngược đãi nó không? Đợi nó dẫn ba mẹ nó về sẽ tìm hai người tính sổ, ha ha ha ha..”

Lý Tấn Dương nhìn ông ta như nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh, còn đưa một ly nước cho Mục Hi: “Uống thuốc đi, rồi ngoan ngoãn đi ngủ?

Mục Hi nhìn Yến Hồi, mặt chán ghét: “Anh, anh đừng cười trên nổi đau của người khác được không? Rốt cuộc là ai ngược đãi Tiểu Màn Thầu? Rõ ràng chính là anh, anh còn nói người khác!”

Còn về thân thế của Lý Tư Không, thật ra sau khi Lý Tư Không mười tám tuổi thì Lý Tấn Dương và Mục Hi đã nói cho anh ta biết. Nhưng Lý Tư Không đã sớm biết chuyện này từ trước, nên lúc đó nghe thấy anh ta không hề tỏ ra bất ngờ, xoay người đi ra ngoài chơi, nên làm ầm thì làm ầm lên, nên làm nũng thì làm nũng, nên xin tiền thì sẽ xin tiền, nên gây chuyện thì cũng gây chuyện, gây ra phiền phức rồi thì trở về để Lý Tấn Dương dạy cho anh ta một trận, đánh xong thì lại tiếp tục gây họa.

Con trai mình chẳng có phản ứng gì nhưng tên thần kinh này lại chạy đến thông báo tin, hai vợ chồng họ nhìn ông ta một cách khinh bỉ.

Yến Hồi thấy không vui, liền tức giận bỏ về, “Đồ thần kinh!”

Ông ta bỏ đi rồi, Mục Hi lại than phiền với Lý Tấn Dương: “Chồng này, căn bệnh thần kinh của ông ấy có thể trị được không?”

Lý Tấn Dương: “Có lẽ là không trị được, không sao đâu bảo bối, chúng ta tránh xa ông ta một chút là được, ai bảo ông ta đã từng tuổi này rồi mà còn liên tục phát bệnh làm chứ?”

Mục Hi đồng tình gật đầu: “Thật là khó khăn cho Băng Dính khi phải chịu đựng ông ấy nhiều năm như vậy, haiz!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.