Công Tước

Chương 779: Khéo ăn khéo nói



Công tước đại nhân giơ tay ra hiệu, toàn bộ bố trị đều được thu hồi. Anh đi qua kéo tay cô, dẫn cô chậm rãi trở về phủ Công tước, vừa đi vừa hỏi: “Không phải uy hiếp sao? Sao lại bị Tiểu Ngũ khuyên trở về rồi”

Cung Ngũ: “Trước kia em có xem qua luật pháp của Gaddles, thấy có quy định về người làm thuế trong nhà. Người làm thuê và nô lệ khi xưa không giống1nhau. Tuy chủ nhà cũng có quyền sinh sát đối với người làm thuê, nhưng nếu bọn họ không phạm lỗi gì thì có thể xin nghỉ làm. Hơn nữa, sau sáu mươi tuổi thì người làm thuê sẽ được tự do. Người lúc nãy không chịu được sự thay đổi thất thường của chủ nhà và thường xuyên bị hắn ta đem ra trúc giận, nên mới không thể nhịn được mà muốn bỏ trốn. Em hỏi ông ta,8ông ta còn nửa năm nữa là sáu mươi tuổi rồi, thay vì bây giờ bỏ trốn, còn phải gặp nguy hiểm khi bị chủ nhân truy đuổi, chi bằng cứ chịu đựng thêm nửa năm đợi đến khi bản thân được tự do. Ông ta đã chịu đựng cả nửa đời người, bây giờ thêm nửa năm nữa thì có vấn đề gì? Em giúp ông ta phân tích tình hình, ông ta cảm thấy em nói rất có2lý, nên suy nghĩ thống mà quay trở vę.”

Công tước đại nhân không kìm được mà mỉm cười: “Chỉ đơn giản vậy sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em nói chuyện đơn giản như vậy, tại sao lại làm nó trở nên phức tạp? Quốc gia của ông ta có quy định gì ông ta cũng không biết, còn ngốc nghếch mà bỏ trốn đi, thật là không biết suy nghĩ”

Công tước đại nhân lại hỏi: “Nhưng ông ta trốn đi4đó là sự thật, em không sợ sau khi ông ta trở về, chủ nhân sẽ dùng danh nghĩa người làm bỏ trốn mà trừng phạt ông ta sao?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Không sao cả, em đã hứa sẽ giúp ông ta viết một lá thư gửi đến nhà Hal, chứng minh ông ta nhặt được đồ của em nên mang đến cho em, như vậy chủ nhân sẽ không có lý do để trừng phạt ông ta nữa” Sau đó cố lại nũng nịu nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, lát nữa anh viết giúp em nhé, người ta nói thì phải giữ lời, em không thể hứa mà thất hứa có đúng không? Ông ta hứa thả em ra, em cũng hứa sẽ giúp ông ta. Ông ta an toàn thì xem như em và ông ta không ai nợ ai, có đúng không?”

Công tước đại nhân mỉm cười, gật đầu: “Ừ”

Cung Ngũ vô cùng đắc ý: “Anh Tiểu Bảo anh thật là tốt bụng”

Công tước đại nhân nắm tay cổ, nhìn cô chằm chằm, một hồi sau, anh đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ đã nghĩ ra mình có thể làm được gì chưa? Trước kia không phải Tiểu Ngũ luôn rất buồn bã, không biết bản thân mình có thể làm được gì sao? Hiện giờ thì sao?”

Cung Ngũ vừa nghe thấy, lập tức có chút buồn bã nói: “Em không biết. Haiz, anh Tiểu Bảo, anh nói xem em đi làm người bán thuốc dạo có được không? Chuyên môn đi lừa gạt bán thuốc cao dán, hoặc bản những thứ thuốc thực phẩm chức năng uống vào không chết người, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền?

Công tước đại nhân không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Đó là lừa gạt người khác. Thực phẩm chức năng không thể trị được bệnh, nhưng lại bị em thêm mắm thêm muối, đó không phải là lừa gạt người khác sao?”

Cung Ngũ bĩu môi, thở dài: “Vậy thì hết cách rồi”

“Anh từng có một người bạn, anh ta ngoài việc thích đọc sách, kiến thức rất uyên bác thì thứ gì cũng không biết. Vì kiến thức của anh ta rất rộng, nên nói chuyện gì cũng có thể nói năng đĩnh đạc, hơn nữa, lại có bản lĩnh thuyết phục người khác nghe theo lời của anh ta. Tiểu Ngũ biết sau cùng anh ta đã làm gì không?”

Cung Ngũ hiếu kỳ: “Anh ta đã làm gì?”

Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Chuyên gia đàm phán. Anh ta hiểu biết về tâm lý học, biết nhiều ngôn ngữ, đoán được những gì đối phương đang nghĩ, cũng biết cách đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề, nên sau đó anh ta trở thành một chuyên gia đàm phán khá ưu tú”

Cung Ngũ chặc lưỡi: “Có cả nghề chuyên gia đàm phán nữa sao? Lần đầu tiên em nghe thấy đấy. Nhưng mà anh Tiểu Bảo, người bạn đó của anh thật lợi hại, mới chỉ là khá ưu tú, vậy thế nào mới được xem là chuyên gia đàm phán thật sự ưu tú?”

Công tước đại nhân: “Trong bất kỳ tình huống và hoàn cảnh nào cũng bảo vệ được mạng sống con người, đó mới thật sự là một nhà đàm phán ưu tú”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.