Cung Ngũ để mặc cho Lý Tư Không bóp má mình, “Cô tự nói xem! Là ai tìm công việc cho cô? Mỗi tuần cô chỉ đến hai ngày, tiền lương đã khiến cô vui đến nhường nào? Kẻ vô lương tâm như cô có đáng đánh không?”
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ mất hết kiên nhẫn đành hạ giọng nói: “Tôi cũng sợ anh bận không có thời gian. Vậy nếu như anh có thời gian thì anh cứ đến.”
Lý Tư Không hài lòng nhưng vẫn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, chỉ tay vào trán cô nói: “Đồ keo kiệt, nhất định cô đang có chuyện giấu tôi.”
Cung Ngũ cương quyết lắc đầu: “Không có!”
Lý Tư Không cười lạnh lùng: “Cô còn muốn lừa tôi sao? Cô đợi đó, sau này tôi sẽ khiến cho cô phục tùng.”
Dù Lý Tư Không có nói gì thì cô cũng cương quyết giữ nguyên tắc “Khách hàng là thượng đế”, tuyệt đối không để xảy ra chút sơ sót. Đối với tất cả những người có liên quan đến Yến Đại Bảo, cô đều sẽ cung kính nhưng không thân thiết.
Rõ ràng Lý Tư Không đã ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường của cô. Cả buổi chiều anh ta chẳng đi đâu, chỉ ở trong phòng bida đánh cùng Cung Ngũ. Nhưng bất luận anh ta nói gì, Cung Ngũ đều tỏ vẻ bùn loãng không thể trát tường* khiến anh ta tức anh ách.
* Bùn loãng không thể trát tường: chỉ những người trình độ thấp, năng lực kém, không thể làm việc lớn.
Đến giờ Cung Ngũ tan ca, cô quét dọn phòng rồi nói với Lý Tư Không đang mè nheo không chịu đi: “Cậu Hai, tôi đến giờ tan ca rồi, lát nữa sẽ có người đến thay ca, bàn này anh cứ chơi thoải mái, tôi đi thay đồ đây.”
Lý Tư Không chỉ liếc mắt nhìn cô, đến khi Cung Ngũ thay đồ xong thì anh ta vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy.
Cung Ngũ vẫy tay với anh ta: “Tôi tan ca đây, bye bye.”
Lý Tư Không đứng dậy, hai tay đút túi quần, mắt nhìn về phía trước: “Đồ keo kiệt, bên trong túi của cô đựng gì đó?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh ta rồi nói: “Không có gì, quần áo của tôi thôi.”
Lý Tư Không giật lấy túi trong tay cô: “Đi! Tôi đưa cô đi.”
“Đi đâu?”
Lý Tư Không búng vào trán cô một cái: “Còn giả ngốc với tôi! Cô còn dám nói không phải đi dự tiệc?”
Cung Ngũ ôm trán, tức mà không dám nói ra, chỉ mím môi, nhẫn nhịn chỉ vì có thể tiết kiệm được hai tệ tiền phí đi xe.
Hôm nay Lý Tư Không không lái chiếc Mazda của mình mà lái một chiếc xe khác cũng hào nhoáng nhưng không hầm hố bằng chiếc xe trước. Chiếc xe vừa to vừa ngầu, cảm giác cực kỳ thích hợp với những người cao to. Lúc lên xe Cung Ngũ không kiềm được nói: “Chiếc xe này to quá!”
Lý Tư Không kéo cô từ ghế sau ra: “Đồ keo kiệt cô có biết lịch sự không hả? Ngồi xe người khác ai lại ngồi ghế sau? Cô xem tôi là tài xế taxi à? Ngồi phía trước cho tôi.”
Cung Ngũ không cãi lại mà ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước rồi chủ động thắt dây an toàn.
Lý Tư Không khởi động xe xoay vô lăng lái xe lên đường, “Đây là xe của anh trai tôi, tôi lén lái đến đây. Anh ấy vẫn chưa biết.”
Cung Ngũ bĩu môi, làm ra chuyện như vậy còn không biết ngại mà nói với người ta.
Lý Tư Không lại nói: “Tôi cảm thấy hôm nay cô như người câm vậy. Cô đợi đó, tôi nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này.”
Cung Ngũ vẫn không thèm quan tâm, anh ta thích nói gì thì nói, cô ngồi im là được. Cô không biết đường, cũng chưa từng đến Hoàng Triều, ấn tượng đối với Hoàng Triều chỉ có một từ là đắt. Nghe nói ở trong đó hít thở cũng mất năm hào, ở trong đó hai tiếng không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền nữa. Được cái tất cả mọi thứ đều do Bộ Sinh chi trả, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời đến đó là được.
Lúc Cung Ngũ đi làm, người của nhà họ Cung gọi điện cho cô mấy lần, đa số đều nhắc cô đến sớm, kết quả Cung Ngũ lại rề rà đến tận lúc tan ca mới đi.
Lý Tư Không lái xe rất nhanh, Cung Ngũ không nhịn được nhắc nhở: “Cậu Hai, anh chạy chậm chút được không? Tôi hơi sợ?”
“Được rồi!” Lý Tư Không vô cùng chán ghét nhưng vẫn giảm tốc độ xe lại.
Hành lang Hoàng Triều cũng giống như tên gọi của nó, cực kỳ uy nghi. Bốn chữ nguy nga tráng lệ hoàn toàn phù hợp với phong cách của nơi này, nếu trở về thời cổ đại e rằng cũng có thể khiến ngọc hoàng đại đế hài lòng gật đầu.
Cung Ngũ ôm lễ phục dùng cho bữa tiệc đứng trước cửa Hoàng Triều, giương mắt ngơ ngác lẩm bẩm: “Thật... thật là có tiền!”
Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là không có tiền sao có thể xây được tòa nhà đẹp như vậy? Thường ngày chắc chắn được giữ gìn bảo vệ tốt nên trông rất mới.
Lý Tư Không tỏ vẻ không chịu nổi: “Đồ keo kiệt, cô có thể có tiền đồ một chút không? Cô xem miệng cô kìa, thật muốn nhét một quả trứng vào cho cô nghẹn chết đi.”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tôi quê mùa khiến Cậu hai Lý chê cười rồi.”
“Cô đủ rồi nha, cô còn nói lời khách sáo nữa, có tin tôi đánh cô không?” Lý Tư Không một tay nắm lấy túi cô, tay còn lại quàng qua cổ cô: “Vào trong thôi, chắc chắn mọi người đang đợi cô rồi.”
Anh ta đang định đưa Cung Ngũ vào trong thì bất ngờ xe của Bộ Sinh dừng lại ngay bên cạnh.
“Tiểu Ngũ.” Bộ Sinh bước xuống xe, ánh mắt nhìn vào cánh tay Lý Tư Không đang quàng qua cổ Cung Ngũ, anh gật đầu với Lý Tư Không: “Cậu Hai Lý. Tiểu Ngũ, tôi có chuyện muốn nói riêng với em. Cậu Hai Lý là khách, xin mời vào trong trước.”
Lý Tư Không vẫn giữ nguyên tư thế khoác vai Cung Ngũ, liếc nhìn Bộ Sinh nói: “Chuyện gì mà phải nói ngay hôm nay? Cố ý phải không?”
Bộ Sinh mỉm cười: “Một chút chuyện riêng. Cậu Hai Lý xin mời!”
Cung Ngũ chớp thời cơ kéo tay Lý Tư Không trên vai mình xuống: “Anh vào trước đi, lát nữa tôi vào sau.” Sau đó cô cướp cái túi của mình lại, ôm vào trong lòng rồi mỉm cười khéo léo và lễ phép với Lý Tư Không.
Lý Tư Không nhìn Bộ Sinh rồi xoay người đi vào.
Lúc đó Cung Ngũ mới hỏi với Bộ Sinh: “Có chuyện gì thế?”
“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta vào trong xe đi.”
Tài xế đỗ xe vào bãi xong thì cũng rời đi, Bộ Sinh đưa Cung Ngũ trở lại xe ngồi vào ghế sau, anh do dự một hồi rồi nói: “Có một chuyện, sau khi suy nghĩ rất kĩ tôi quyết định nói với em. Tôi cảm thấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến em nhưng tôi không thể không làm.”
Cung Ngũ nhìn anh: “Anh nói đi.”
“Chuyện hôn ước của chúng ta.” Bộ Sinh nhìn vẻ mặt cô, thăm dò: “Nếu tôi nói tôi hi vọng có thể hủy hôn ước của chúng ta thì em có giận không?”
Cung Ngũ đảo đảo mắt, nói: “Không sao cả.”
Bộ Sinh nhìn chằm chằm vào mắt cô một hồi rồi đột nhiên mỉm cười nói: “Tôi biết Tiểu Ngũ không hề giống những người khác.”
“Mẹ tôi nói tôi vô tâm.” Cung Ngũ bĩu môi nói: “Tôi thấy hủy hôn hay không hủy hôn đều có cái tốt của nó, chỉ cần suy nghĩ theo hướng tích cực là được.”
Bộ Sinh gật đầu: “Ừ. Nhưng khi chưa có lý do chính đáng thì tôi không thể tuyên bố hủy hôn ước bừa bãi được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em. Vì thế tối nay sau khi tiệc sinh nhật của em kết thúc thì sẽ có một tiết mục nhỏ.”
Cung Ngũ gật đầu: “Sau khi kết thúc có tiết mục lớn tôi cũng không quan tâm. Anh cứ xem tình hình rồi giải quyết đi.”
Bộ Sinh đặt tay lên vai cô “Cảm ơn em. Ngoài ra, tôi xin lỗi vì vẫn luôn giấu em chuyện của tôi và chị Nhạc. Tôi yêu mẹ em, có lẽ em cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng mà tôi cũng không thể khống chế được. Tôi cũng hi vọng tìm được người phụ nữ khác để thay thế nhưng ở bên cạnh người khác tôi lại không tìm được cảm giác tình yêu. Tôi rất xin lỗi.”
Cung Ngũ suy nghĩ rồi gật đầu: “Lúc tôi biết thì có chút kinh ngạc, nhưng mà không sao cả. Giờ tôi đã biết vì sao anh nói lúc tôi còn nhỏ anh hay đến nhà tôi chơi rồi.”
“Cảm ơn em. Đừng lo lắng, tôi vẫn ở đây. Ba em sẽ không đối xử với em tốt hơn nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm hại em. Tôi vẫn sẽ bảo vệ em.”