Cửa phủ Công tước được người ta kéo ra, bên trong có bốn người phụ nữ người Hoa, mặt mũi xấu xí đen nhẻm gầy nhom bước ra.
Công tước đại nhân nhìn bốn người phụ nữ đó, nói: “Bọn họ là món quà anh muốn tặng cho Tiểu Ngũ. Bốn người bọn họ được anh dày công chọn ra từ trong bốn mươi người nữ vệ sĩ. Bọn họ sẽ không làm phiền đến cuộc sống thường ngày của em, sẽ giữ khoảng cách mà đi theo em, không để cho người bên cạnh em phát hiện được,1nhưng sẽ có mặt bên cạnh em trong thời gian ngắn nhất, bảo đảm cho tất cả những nguy hiểm xuất hiện bên cạnh em đều sẽ bị giải quyết.”
Cung Ngũ nhìn bọn họ, lại nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, có phải hơi khoa trương rồi không?”
“Có lẽ hơi khoa trương một chút, nhưng mà anh sợ chuyện như hôm nay lại xảy ra. Anh chưa từng nghĩ ở Gaddles lại xảy ra chuyện thế này, nhưng cũng vì anh không ngờ, nên nó đã xảy ra. Tiểu Ngũ của anh rất thông minh, nếu8Tiểu Ngũ ngốc một chút, liệu có xảy ra chuyện gì đáng sợ hơn nữa không? Tiểu Ngũ có thể bỏ qua cho sự khoa trương quá mức của anh không? Anh không muốn theo dõi mọi cử chỉ hành động của em, anh chỉ sợ những lúc anh không ở bên cạnh em, em sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn”
Cung Ngũ chu môi, đột nhiên mỉm cười với anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em không nghi ngờ anh muốn theo dõi em, em chỉ cảm thấy có chút khoa trương mà thôi. Nhưng dù sao đó2cũng là quà của anh Tiểu Bảo, vậy thì em sẽ nhận lấy. Em cảm thấy em nhận rồi, anh Tiểu Bảo sẽ thấy rất vui”
Công tước đại nhân nở nụ cười tươi hơn, anh nói: “Ừ, Tiểu Ngũ nhận rồi, anh thấy rất vui”
“Nhưng mà anh Tiểu Bảo, anh phải biết là, tặng quà này xong không có nghĩa là đến sinh nhật anh sẽ không cần tặng quà nữa, em vẫn muốn có quà nữa đấy, anh đừng mong tiết kiệm tiền, hứ!”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Ừ, sinh nhật của Tiểu Ngũ sẽ không4thiếu quà đầu”
Anh nhìn bốn người phụ nữ đó, “Bọn họ chưa có tên mà chỉ có số hiệu, Tiểu Ngũ có thể thay bọn họ đặt cái tên thật hay”
Cung Ngũ lập tức nghĩ tới Saiwen, khinh bỉ nhìn Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh thật là lười biếng, tại sao lại không đặt tên cho người ta chứ?”
Công tước đại nhân kéo tay cô, “Vì món quà được tặng cho Tiểu Ngũ nên tên bọn họ phải để cho Tiểu Ngũ đặt”
Dẫn cô vào phủ Công tước, Công tước đại nhân cho người mang nước ấm tới, Cung Ngũ uống một ngụm: “Cảm giác có nước để uống thật là tuyệt!”
Khi nghĩ tới chuyện thiếu nước thiếu thức ăn trong sa mạc, cảm giác đó thật khó mà tưởng tượng.
Công tước đại nhân nhìn biểu cảm hài lòng của cô, nói: “Ừ, nước là một thứ rất tốt”
Khi hai người đang xúc động, Lý Tư Không nhanh nhẹn nhảy nhót đi vào, lấy quả táo lớn nhất trên đĩa trái cây, cắn “rắc” một miếng, nói: “Ông đây vừa điều tra rõ ràng, kẻ đó đúng là đã bị cố khuyên bỏ đi thật rồi. Đổ keo kiệt, ông đây thật sự rất phục cái miệng của cô, nói hai ba câu là tống được người khác đi, có bản lĩnh đấy. Sau này cô có thể bày một cái sạp, trên tay cầm một cây cờ, bên trên viết chữ xem bói hay gì đấy, đi khắp nơi gào thét, bảo đảm sẽ không chết đói được”
Cung Ngũ mỉa mai nói, “Anh Lý, so sánh ra thì chứng tỏ là anh ăn nói vụng về, mất cân bằng tâm lý đúng không?”
Lý Tư Không trừng mắt: “Nói kiểu gì thế? Ông đây vừa khen cô biết nói chuyện, bây giờ cô lại không biết nói chuyện rồi. Ông đây ăn nói vụng về: Con mắt nào của cô nhìn thấy ông đây ăn nói vụng về: Ông đây không cần quá nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không có đối thủ, ông đây đi siêu thị còn có thể mặc cả với người ta đấy!”
Cung Ngũ khinh bỉ: “Chẳng có chút gì vinh quang cả, anh đắc ý cái gì chứ? Anh Tiểu Bảo, đúng không?” Công tước đại nhân ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Ừ”
Lý Tư Không đập bàn: “Bảo! Trọng sắc khinh bạn!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Trước giờ vẫn vậy.”
“Vô sỉ. Đúng là vô sỉ mà!” Lý Tư Không chỉ vào anh, “Cậu có xứng đáng với ba tôi mẹ tôi, với dì Triển chủ Yến không? Câu đối xử với ông đây như vậy, ông đây trở về nhất định sẽ kể tội cậu!”
Cung Ngũ: “Anh Lý, anh còn là học sinh tiểu học à, hở một chút là mách lẻo, có thấy mất mặt không?”
Lý Tư Không: “Hai người là một đôi cẩu nam nữ, cứ đợi đấy!”
Cung Ngũ nổi giận: “Anh Tiểu Bảo, anh ta mắng chúng ta kìa!” Công tước đại nhân lạnh lùng liếc Lý Tư Không, “Tiểu Ngũ ngoan, đừng tranh chấp với kẻ độc thân. Qua đây, chúng ta vào phòng làm việc thôi.”
Lý Tư Không tức giận đùng đùng: “Các người cứ đợi đó đi!”