Công Tước

Chương 789: Ông có từng nghe nói chưa?



“Ngài Edward” Eugene đi qua, mỉm cười: “Đã sắp xếp xong buổi kiểm tra cho ngài, Ngũ tiểu thư cũng đã ra ngoài, ngài Edward cũng có thể đi rồi”

Công tước đại nhân: “Ừ”

Việc kiểm tra sức khỏe cho Công tước đại nhân là định kì, thường thì ba tháng hoặc nửa năm sẽ kiểm tra một lần.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Công tước đại nhân chủ động yêu cầu kiểm tra sức khỏe nên ông Eugene rất xem trọng. Chuyện sắp xếp kiểm tra sức khỏe cũng thận trọng hơn thường1ngày, bác sĩ cũng được mời từ nước ngoài về.

Chuyên gia được mời đến xem xét các hạng mục kiểm tra cơ bản của Công tước đại nhân nói: “Bước đầu thì thấy sức khỏe của ngài bình thường, những xét nghiệm khác thì phải đợi một chút mới có kết quả

Công tước đại nhân gật đầu: “Cảm ơn.”

Vừa nói xong câu đó thì điện thoại Công tước đại nhân reo lên, anh tiện tay bắt máy: “Alo?”

“Tiểu Bảo!” Giọng của Triển Tiểu Liên vang lên trong điện thoại: “Là mami đây, gần đây8con khỏe không?”

“Vâng, con rất khỏe. Mami khỏe không?”

“Rất khỏe. Tiểu Ngũ đầu? Nó có ngoan không?”

“Tiểu Ngũ rất khỏe, rất ngoan rất nghe lời. Hôm nay là thứ bảy, cô ấy hẹn bạn đi đánh golf rồi”

“Con trai mami thật đáng thương” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Bị bạn gái bỏ rơi rồi, con có đang ở nhà không? Đi chơi với bạn đi, đừng ở nhà một mình”

“Con vừa cho người sắp xếp buổi kiểm tra sức khỏe, vừa kiểm tra xong, không có chuyện gì nên đang định trở về”

Anh2chỉ tiện miệng nói, Triển Tiểu Liên nghe xong tay nắm chặt điện thoại, bà “Ừ” một tiếng, hỏi: “Gần đây có bị cảm hay không? Con bị ốm à? Không khỏe chỗ nào? Nhất định là bị cảm rồi.”

“Không phải, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi. Hai ngày trước Quốc vương kết hôn, con thấy trong người hơi mệt nên muốn đi kiểm tra thử, mami đừng căng thẳng. Lúc nãy bác sĩ vừa nói không có vấn đề gì lớn”

Triển Tiểu Liên cắn môi, “Tiểu Bảo... Haiz, Tết này dẫn Tiểu4Ngũ về đây đi, đã lâu rồi mami không gặp con, thấy nhớ con lắm rồi!”

“Con cũng nhớ mami, nhưng e rằng tạm thời không thể về được. Trước đó con gặp chút chuyện trong sa mạc, có liên quan đến người ở đây, cuối năm và đầu năm đều không có cơ hội trở về. E rằng phải đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong thì mới về được”

Triển Tiểu Liên trầm ngâm: “Vậy mami qua đó thăm con”

“Mami, không cần, giải quyết xong mọi chuyện con sẽ về, mami và Đại Bảo tạm thời không cần qua đây” Công tước đại nhấn nhẹ nhàng nói, “Chuyện này không quá khó khăn, đều là rắc rối do tiền gây ra nên có thể dùng tiền để giải quyết, cố gắng không liên lụy đến con người là được.”

“Ừ, vậy mami sẽ không sang đấy làm cho Tiểu Bảo thêm rối, Tiểu Bảo phải nhớ giữ gìn sức khỏe” Ngập ngừng một lát, bà lại nói: “Tiểu Bảo, nếu con cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì nhất định phải nói ra, có biết không?”

Công tước đại nhân: “Con biết rồi, mami yên tâm, con sẽ nói cho mami biết”

Công tước đại nhân cúp máy. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, hơi nhíu mày, hỏi ông Eugene: “Gần đây phu nhân có gọi điện thoại cho ông hỏi về tình hình sức khỏe của tôi không?”

Ông Eugene lắc đầu: “Không có, cách nửa năm phu nhân thường gọi qua một lần, nhưng gần đây không có. Ngài Edward, sao thế? Phu nhân đã nói gì?”

Công tước đại nhân khua tay: “Không có gì” Anh bước về trước hai bước, đột nhiên đứng lại, xoay đầu nhìn ông ta, nói: “Tôi từng nghe về một lời đồn, nói gia tộc Edward có một căn bệnh di truyền khó chữa trị, ông Eugene có từng nghe nói chưa?”

Eugene sững sờ: “Xin lỗi ngài Edward, tôi từng nghe qua, nhưng tôi chưa bao giờ tin là sự thật”

Công tước đại nhân mỉm cười, xoay người bỏ đi: “Cho người mang kết quả kiểm tra đến phòng làm việc của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.