Công Tước

Chương 797: Chỗ nào không đúng?



Cung Ngũ ra ngoài chạy một vòng, lúc trở về còn cầm một bó hoa trên tay, hào hứng phấn khởi chạy vào phòng làm việc tìm Công tước đại nhân:1“Anh Tiểu Bảo!”

Tiểu Eugene nhận được chỉ thị của Eugene, đang đợi trong phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, lập tức nói: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward tạm thời có8việc nên đã ra ngoài, trước khi đi còn đặt biệt dặn dò tôi báo với cô.”

Cung Ngũ bĩu môi: “A? Anh Tiểu Bảo có chuyện gì mà vội vã như2vậy, lại không cho tôi biết. Hứ, đợi anh Tiểu Bảo trở về, tôi sẽ nói với anh tôi cảm thấy không vui!”

“Ngũ tiểu thư, ngài Edward thật sự có việc4nên mới ra ngoài, mong cô đừng giận. Ngài Edward sẽ trở về nhanh thôi.”

Khi cô đang tức giận hầm hầm, Công tước đại nhân đã tìm đến phòng thí nghiệm của Sean - chuyên gia khôi phục văn vật cổ thư. Khi anh lấy quyển sách cổ hiếm có đó ra, suýt chút khiến Sean rớt cả tròng mắt ra ngoài, “Ngài Edward!”

Công tước đại nhân lật đến trang bị xé đi, nói: “Tôi nghi ngờ trang này bị người ta xé đi mất” Anh tiện tay kéo ra, để ông ta xem một chút màu sắc rất khó nhìn thấy dính trên bao tay, “Tôi muốn biết thành phần và tác dụng của màu sắc này”

“Vâng thưa ngài Edward, tôi hiểu rồi. Nhưng ngài phải đợi một chút mới được, giám định sẽ rất phiền phức”

Công tước đại nhân gật đầu: “Bây giờ tôi đợi, hôm nay nhất định phải biết đáp án”

Sean chỉ có thể gọi điện bảo nhân viên của phòng thí nghiệm đã trở về nhà quay trở lại.

Công tước đại nhân đợi hai tiếng đồng hồ, Cung Ngũ lén gửi tin nhắn cho anh, nếu anh không bận, nhìn thấy tin nhắn sẽ trả lời.

Sau khi tin nhắn gửi đi, Công tước đại nhân nhanh chóng gọi điện thoại lại cho cô: “Tiểu Ngũ”

“Anh Tiểu Bảo, anh đang ở đâu?” Cung Ngũ phồng má, uất ức nói: “Anh làm gì mà bỏ đi không nói với em tiếng nào.”

“Em chạy đi chơi rồi, mà anh lại đi vội, sợ làm em mất hứng nên không nói với em. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh sẽ nhanh chóng trở về, ở nhà ngoan đợi anh nhé?”

Cung Ngũ: “Vâng, được rồi, anh phải về nhanh đấy!”

“Ừ!” Anh mỉm cười, “Tiểu Ngũ đói thì cứ ăn trước, không cần đợi anh về”

Cung Ngũ: “Em không thèm đợi anh đâu!”

Cúp máy xong, Công tước đại nhân không kìm được mà mỉm cười. Sean đang ngồi tu sửa một bình hoa, nhìn thấy dáng vẻ của anh, không ngẩng đầu mà nói: “Theo như tôi biết thì ngài và vị hôn thê của ngài đã sống chung hơn hai năm, tại sao tôi cứ cảm thấy ngài vẫn còn đang trong thời gian đầu yêu nhau?”

Thấy Công tước đại nhân lạnh lùng nhìn anh ta, Sean liền khua tay: “Được rồi, tôi là chuyên gia khôi phục văn vật, đối với tôi mà nói, quá khứ mới là thứ tốt đẹp, bạn gái lúc đầu vẫn tốt hơn.”

Công tước đại nhân lạnh lùng mở miệng: “Làm việc của ông đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.