Công Tước

Chương 798: Có muốn thử ở khách sạn không?



Cửa phòng thí nghiệm bị người ta đẩy ra, Công tước đại nhân ngẩng đầu, một bản báo cáo được đưa đến tay Sean, “Ngài Sean, đã có kết quả”

Sean tiện tay mở báo cáo ra, sau đó anh ta “ha” một tiếng. Anh ta giơ tay đẩy đẩy kính, hỏi: “Edward thân yêu, ngài có thể nói với tôi, tại sao ngài đột nhiên nghĩ đến chuyện kiểm tra thành phần của vị1trí này không?”

Công tước đại nhân: “Vì nghĩ đến một số chi tiết bị bỏ qua trước đó. Cho tôi biết kết quả”

“Ồ, kết quả?” Sean trả lời: “Kết quả cho thấy sự nghi ngờ của ngài là rất có lý. Vật chất nhỏ mà ngài sờ thấy được là một chất hóa học đặc biệt dùng để làm cũ. Chất này với những thứ người ta dùng để làm đồ giả khác biệt8rất lớn, nhưng lại có hiệu quả giống như nhau. À, ngài nên biết, thứ ở trong quyển sách này cho hiệu quả càng chân thật hơn và vô cùng khó phát hiện. Tóm lại, ngón tay của người bình thường sờ vào, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy thứ bị dính trên tay mình, cũng chỉ khi dùng đồ màu trắng sở qua mới có thể nhìn thấy rõ sự khác biệt. Phải2công nhận rằng khả năng quan sát của ngài Edward rất lợi hại”

Công tước đại nhân rũ mắt xuống, sau đó anh hỏi: “Thời gian thì sao? Ý tôi nói là thời gian món đồ này bị nhuộm màu sắc đó là khi nào?

“Khoảng hơn hai mươi năm. Loại vật chất này bây giờ vẫn còn dùng nhưng hiện tại đã được cải tiến nên có chút khác biệt, dù có đeo găng tay4thì cũng không sờ thấy được, nên có thể đoán được là hai mươi năm, thời gian cụ thể thì không thể xác định được. Dù sao quyển sách này cũng không xuất bản nữa, nếu trước đó có khác biệt có lẽ... à!”

Anh ta đột nhiên nói, “Tôi nhớ ra rồi, mẹ tôi từng làm chuyện như vậy. Bà ấy và phu nhân còn là bạn bè, nhưng rất xin lỗi là tôi không thể giúp ngài hỏi được, vì mười năm trước bà ấy đã qua đời rồi.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tức là trang giấy này trong quyển sách là có người cố ý làm cũ, mục đích là để người ta cho rằng quyển sách này đã bị hư hỏng trước đó, chứ không phải bị người khác cố tình xé”

Sean gật đầu, “Đúng vậy. Trang giấy đó đã bị người ta xé rồi cố ý làm cũ. Hơn nữa, để bảo đảm sự hoàn chỉnh của trang trước, lúc xé trang này, nhất định là nhờ vào công cụ gì khác, như vậy mới có thể bảo đảm không ảnh hưởng đến trang đối diện của nó.”

Công tước đại nhân đứng dậy, cầm lấy báo cáo giám định nói: “Cảm ơn”

Nói xong trực tiếp bỏ đi.

Sean nhún vai: “Vậy là xong rồi?”

Khi trở về phủ Công tước, anh thấy Cung Ngũ đang khoanh tay, sát khí hầm hầm ngồi trên sofa trong phòng khách. Từ khi anh bước vào cửa, cô luôn trùng đôi mắt xinh xắn nhìn anh.

Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ”

“Giận rồi à?” Công tước đại nhân dịu dàng nói: “Anh xin lỗi Tiểu Ngũ, sau này sẽ không như vậy nữa”

Cung Ngũ hừ một tiếng: “Anh chẳng nói với em lời nào!” “Xin lỗi” Anh chân thành nói: “Lần này có chút vội vàng nên không kịp báo cho em biết, anh bảo đảm sẽ không có lần sau.”

“Sau này anh mà còn như vậy, em sẽ giận thật đấy!” Cung Ngũ phồng má, nói: “Anh chẳng nói gì cả, em còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rất xấu. Như vậy không được đầu anh Tiểu Bảo. Phải phê bình!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh chấp nhận phê bình.”

Cung Ngũ tức giận chưa được hai phút thì liền vội vàng đứng dậy kéo tay anh vào trong phòng ăn, “Mau lên, mau lên, chúng ta mau ăn cơm có được không?”

“Tiểu Ngũ vẫn chưa ăn sao?”

“Không có anh Tiểu Bảo, ăn một mình ăn không ngon gì cả!”

Công tước đại nhân gật đầu, cùng cô đi ăn cơm, “Sau này không được nhịn đói chờ anh đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.