Công Tước

Chương 805: Là trùng hợp hay sao?



Vừa ăn xong thì ông ta liền đưa điện thoại đến trước mặt Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, gọi điện thoại đi, lúc nãy đã nói rồi”

Yến Đại Bảo thở dài, gọi điện thoại cho Triển Tiểu Liên. Điện thoại vừa được nối máy, cô lập tức nói: “Mami, ba bảo con gọi điện thoại cho mami, ba bảo mami về nhà”

Yến Hồi ngồi bên cạnh trừng mắt, nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo.

Triển Tiểu Liên trả lời: “Bảo ông ta nghe máy”

Yến Đại Bảo đưa1điện thoại đến trước mặt Yến Hồi: “Ba, mami bảo ba nghe điện thoại”

Yến Hồi lập tức nhảy ra thật xa: “Ai thèm nghe máy của bà tám đó chứ! Không nghe, bảo bà ta cút về đây mau!”

Triển Tiểu Liên nói vào trong điện thoại: “Tối nay không về, cúp máy đây. Đại Bảo nhớ ngủ sớm”

Nói xong thì bà cúp máy.

Yến Đại Bảo mím môi, nhìn Yến Hồi: “Mami cúp máy rồi.”

Yến Hồi kinh ngạc: “Phản hết rồi!”

Yến Đại Bảo: “Mami bảo con ngủ sớm,8con lên lầu trước đây, ngày mai con còn phải đi học nữa”

Khoảng mười hai giờ đêm, Yến Đại Bảo nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô vội vàng thò đầu ra nhìn, phát hiện số bảo vệ trong nhà tăng thêm gấp đôi, cô ôm đầu: “Ba đầu rồi?”

“Ngài Yến vừa ra ngoài lúc nãy, đặc biệt dặn dò cố chủ đừng ra ngoài”

Yến Đại Bảo biết, ba cô ra ngoài tìm mami, bỏ lại có một mình ở nhà.

Yến Đại Bảo bĩu môi, “Ba2thật là quá đáng! Không dẫn mình đi cùng gì cả!”

Cô nghiêng đầu đi vào phòng, chống cằm hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi cho Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao!”

“Đại Bảo, sao thế?” Lý Nhất Địch hỏi: “Hình như em không được vui, ai lại chọc Đại Bảo nhà ta không vui rồi?”

Yến Đại Bảo nặng nề “hứ” một tiếng, cố ý tăng thêm cảm xúc không vui của cô, nói: “Ba với mami không có ở nhà, chỉ có một mình em. Bên ngoài4tối om, em thấy hơi sợ. Anh Bánh Bao, sao ba có thể vì đi tìm mami mà bỏ lại em một mình?”

Lý Nhất Địch mỉm cười: “Không sao, anh có thể ở bên cạnh Đại Bảo”

“Thật không?”

“Thật, Đại Bảo ở nhà đợi anh, bốn mươi phút nữa anh sẽ tới” Lúc nói câu này, Lý Nhất Địch đã đứng dậy.

Yến Đại Bảo gật đầu: “Em biết rồi.”

Cô cúp máy, tiếp tục chống cằm đợi Lý Nhất Địch.

Lý Nhất Địch mặc áo khoác đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe!”

Trong phòng thí nghiệm, một nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi được người ta đưa vào bên trong. Sau khi Triển Tiểu Liên nói yêu cầu của mình cho anh ta nghe, anh ta liền mở máy tính bắt đầu viết lập trình.

Triển Tiểu Liên và Layla chụm đầu lại với nhau, kinh ngạc phát hiện khi liên kết mười bảng báo cáo lại thì giá trị cao đó hầu như luôn xuất hiện trong bảng báo cáo, chỉ nhìn riêng mỗi báo cáo thì cơ bản không nhìn ra.

Layla mở miệng, “Giá trị này đang nằm trong trạng thái tăng dần, tuy tốc độ tăng rất chậm, nhưng xu hướng đó thể hiện rất rõ”

Triển Tiểu Liên đóng báo cáo lại, nói: “Đợi chương trình của anh ta làm xong, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn” Bà hít thật sâu một hơi: “Layla, tôi muốn bà tìm hết tất cả các báo cáo sức khỏe của ba Tiểu Bảo mang đến”

“Vâng, cô Triển” Layla lập tức đứng dậy đi vào phòng hồ sơ.

Tất cả các báo cáo của gia tộc Edward hầu như đều được cất giữ lại, Layla bảo quản rất kỹ, vì sau này khi nghiên cứu sẽ dùng tới.

“Xong rồi cố Triển!” Nhân viên kỹ thuật ngẩng đầu khỏi màn hình.

Triển Tiểu Liên khen ngợi anh ta một câu rồi bước đến xem. Anh ta vội vàng nhường chỗ cho bà: “Mời cổ ngồi”

Triển Tiểu Liên ngồi xuống, chọn ra các báo cáo trên máy tính, chỉ vào một số liệu trên đó, nói, “Tôi muốn rút riêng số liệu này ra, sau đó dựa theo năm mà làm thành một biểu đồ đường”

“Vâng, cái này đơn giản” Nhân viên kỹ thuật cúi đầu, nhanh chóng lọc số liệu đó ra, ấn chuột vài cái, “Đây là số liệu đã lọc ra, tôi giúp cô làm biểu đồ..”

Tiếng ấn chuột vang lên, nhân viên kỹ thuật chỉnh ra một hình ảnh, “Cô Triển, đây là biểu đồ mà cô cần. Số liệu bắt đầu từ đây... Ở, chờ đã, tôi sẽ viết chỗ này thành năm để nhìn rõ hơn. Đấy là đồ thị tăng lên theo năm.”

Cùng với tiếng ấn chuột của anh ta, hình ảnh của đô thị càng hiện lên rõ nét.

Triển Tiểu Liên đưa mắt nhìn chằm chằm vào đồ thị, không biết vì sao mà bà cảm thấy không biết từ đầu mà máu trong người mình sục sôi lên. Dường như bà đã nắm được thứ gì đó, nhưng vì chưa xác định được nên không dám kết luận lung tung.

Bà nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, di chuột ấn vào chi tiết, “Chỗ này chia theo tháng đúng không?”

Nhân viên kỹ thuật vội vàng thêm phần tháng vào đồ thị, hình ảnh lại càng rõ ràng hơn.

Triển Tiểu Liên vẫn nhìn chằm chằm vào biểu đồ, đột nhiên ấn vào vị trí của điểm bắt đầu. Bà mím môi, nước mắt tuôn ra. Là lỗi của bà sao?

Hình ảnh đồ thị hiện ra rõ ràng trước mắt bà, dường như đã chứng minh cho những suy đoán mơ hồ của bà.

Tại sao điểm bắt đầu của biểu đồ lại là năm thứ hai và thứ ba sau khi Tiểu Bảo rời khỏi Thanh Thành, lúc đó thì giá trị đó bắt đầu thay đổi? Là trùng hợp hay sao?

Bà mím môi, khi đầu óc còn đang rối bời thì cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị người ta đã tung ra, Yến Hồi tức giận đùng đùng đứng trước cửa: “Triển Tiểu Liên! Bà là một người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng, ông đây đã bắt được rồi nhỉ?”

Ngài Yến nổi trận lôi đình, bị ông ta bắt được tận mặt, người phụ nữ này đêm khuya ở bên ngoài hẹn hò với một tên trẻ tuổi trắng trẻo không chịu về nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.