Công Tước

Chương 811: Hỏi một chuyện



Đoàn bác sĩ đến với danh nghĩa là đoàn nghiên cứu diệt trừ sâu bệnh của phủ Công tước. Người mà Layla đưa đến đã gia nhập vào đoàn xe diệt trừ côn trùng vào ngày hôm sau, tiến vào phủ Công tước đang bị phong tỏa.

Hòa Húc cũng dẫn theo ba người tiến vào trong tấm màn che màu đen.

Nói đến Hòa Húc, ở Gaddles dĩ nhiên không1ai biết, nhưng trong giới y học, Hòa Húc là một nhân vật vô cùng xuất sắc.

Lúc còn trẻ Hòa Húc chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học y bình thường, thực tập trong một bệnh viện, đi làm, sau đó thì vô tình kết bạn với Lý Tấn Dương của Tuyệt Địa. Từ đó, cuộc sống của ông ta có sự thay đổi long trời lở8đất.

Hòa Húc vốn là một người bình thường không ai biết tới, vì mối quan hệ với Lý Tấn Dương nên mới có cơ hội ra nước ngoài học. Những lợi ích mà Lý Tấn Dương mang đến cho ông ta đã không thể nào dùng con số để mà tính toán. Lợi dụng thế lực của Lý Tấn Dương, bệnh viện tư nhân của Hòa Húc mở trên2khắp cả nước, tiền kiếm được nhiều vô kể. Hòa Húc nhận được lợi ích tất nhiên sẽ càng tận tâm tận lực làm tay sai cho Lý Tấn Dương, bây giờ dù ông ta đã lớn tuổi nhưng tính cách vẫn vô cùng kiêu ngạo.

Triển Tiểu Liên có thể mời được Hòa Húc, ngoài việc nể mặt Lý Tấn Dương và vợ ông ta là Mục Hi, phần4nhiều là do Triển Tiểu Liên có tiền.

Hòa Húc có chút khinh thường Layla. Một người phụ nữ nghiên cứu về căn bệnh di truyền cả đời mà lại chẳng có chút tiến triển gì, còn nói là vấn đề về gen. Hứ, vấn đề về gien gì chứ, vớ vẩn!

Layla cũng xem thường Hòa Húc, mang danh là người tài giỏi nhất của ba tỉnh bảy mươi hai thành phố, đã đưa hết tài liệu về bệnh di truyền của gia tộc Edward cho ông ta nhưng ông ta lại chẳng điều tra được chút manh mối gì.

Tóm lại cả hai người đều không tôn trọng nhau.

Hòa Húc dẫn theo người kiểm tra từ trên xuống dưới, Layla thì cho người kiểm tra từ dưới ngược lên trên. Cách thức của hai bên không giống nhau, nhưng mục đích thì chỉ có một.

Cung Ngũ đứng trước cửa phủ Công tước, ngẩng đầu nhìn tấm màn màu đen trước mặt, xung quanh còn có người canh giữ không cho ai tiến lại gần.

Tiểu Eugene dẫn đầu đứng trước cửa, cung kính giải thích: “Ngài Edward lo lắng côn trùng có hại bò ra ngoài, cũng lo lắng sẽ có người chạy vào trong gây chuyện nên mới cho người đứng canh giữ. Ngũ tiểu thư không cần lo lắng, sẽ nhanh chóng dọn về phủ Công tước thôi.”

Cung Ngũ: “Vậy sao? Tôi cứ cảm thấy nhà rộng như vậy mà còn dọn ra ngoài thì rất tốn tiền. Haiz!”

Cô cúi đầu buồn bã quay trở về. Tiểu Eugene đợi cô đi rồi thì vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho Công tước đại nhân, nói Ngũ tiểu thư lại đến, còn thở dài rồi mới bỏ đi.

Công tước đại nhân lặng lẽ không nói lời nào bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một hồi. Đến khi Cung Ngũ trở về, anh nói với cô: “Ơ, quên nói với Tiểu Ngũ một chuyện”

Cung Ngũ tròn mắt: “Chuyện gì thế anh?”

Công tước đại nhân: “Khách sạn nhỏ này là do nằm đó mẹ anh mở ở thị trấn Enjoy. À, có một thời gian bà ấy cãi nhau với ba anh nên tự mình dọn ra ngoài ở. Lúc đó cảm thấy nhà trống cũng không làm gì nên cho người sửa thành khách sạn gia đình, rất ấm áp có đúng không?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Thật không?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, khi nào có thời gian em cứ hỏi bà ấy”

Cung Ngũ nhe răng, “Vâng!” Cô lại cọ cọ vào người anh, “Anh Tiểu Bảo, nếu như vậy thì không cần phải lo lắng chuyên giá phòng đắt nữa đúng không? Nếu là của dì Triển mở thì chúng ta sẽ được giảm giá rồi!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Đương nhiên là được, nếu anh nói với mami cả hai chúng ta cùng ở, nói không chừng còn được miễn phí

Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không được, mở khách sạn cũng cần tiền, sao có thể không trả tiền chứ? Chỉ cần giảm giá cho chúng ta là được, làm người không thể tính toán quá chi li”

“Ừ!”

Vấn đề về nơi ở khiến Cung Ngủ rất bận tâm cuối cùng cũng được giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.