Công Tước

Chương 814: Hỏi một chuyện



Buổi tối tan học về nhà, Cung Ngũ chạy đi tìm Công tước đại nhân, nhưng anh không có ở nhà.

Cung Ngũ cảm thấy lạ: “Anh Tiểu Bảo lại... đi đâu rồi?”

Lập tức có người trả lời: “Ngài Edward đã vào cung từ sớm, có lẽ là có chuyện quan trọng nên vẫn chưa trở về”

Cung Ngũ khoanh tay, “Anh Tiểu Bảo thật là quá đáng!”

“Cái đó... Ngũ tiểu thư1có muốn dùng bữa trước không?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Không cần, tôi phải đợi anh Tiểu Bảo!”

“Có nên ăn một chút đi, lỡ ngài Edward về muộn thì sao?”

Cung Ngũ vẫn lắc đầu: “Không cần! Tôi phải đợi anh Tiểu Bảo!”

“Vậy có cần gọi điện thoại cho ngài Edward không?”

Cung Ngũ lại lắc đầu: “Anh Tiểu Bảo đã đi từ sớm, nhưng muốn như vậy mà chưa trở về, nhất8định là có chuyện quan trọng gì đó cần nói. Tôi ngoan ngoãn đợi ở đây là được, không cần gọi điện thoại, lỡ gọi rồi gây phiền phức cho anh ấy thì không hay

Cô ngoan ngoãn ở nhà đợi, còn chạy đi viết luận văn tiếp, một lòng một dạ đợi Công tước đại nhân.

Viết được một lúc, Công tước đại nhân vẫn chưa trở về, Cung Ngũ có2chút sốt ruột: “Anh Tiểu Bảo có chuyện gì thế?”

Cô vừa chạy ra cửa thì nhìn thấy xe của Công tước đại nhân dừng ở phía trước, của xe được mở ra, Công tước đại nhân xuống xe: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ lập tức sa tới, nhảy vào trong lòng anh, dùng sức khá mạnh, Công tước đại nhân bị cô nhào tới phải liên tục lùi về sau mấy bước,4“Sốt ruột à?”

Anh dựa vào xe, ôm lấy cơ thể cô, mỉm cười nói: “Mau xuống đi!”

Cung Ngũ để chân xuống đất, bĩu môi: “Đợi anh lâu chết đi được!”

“Có chút chuyện nhỏ nên anh về hơi muộn” Anh mỉm cười, sau đó chậm rãi đứng thẳng người: “Đợi sốt ruột có đúng không? Xin lỗi”

Cung Ngũ ấm ức, “Đợi anh tới mức đói bụng luôn”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Được rồi. Nào, chúng ta cùng ăn tối”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, vâng” Cổ lại lo lắng hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại về muộn như vậy? Cãi nhau rồi sao?”

Công tước đại nhân: “Ừ”

Cung Ngũ lập tức trừng to mắt: “Hả? Thật sự đã cãi nhau rồi?”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Nói chính xác thì đó là tranh chấp vì tiền mà thôi.”

Cung Ngũ nắm tay lại: “Em ủng hộ anh Tiểu Bảo vô điều kiện. Anh Tiểu Bảo nhất định luôn đúng! Những người cãi nhau với anh Tiểu Bảo đều là người xấu. Em là fan não tàn của anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân không nên được mà bật cười thành tiếng: “Tiểu Ngũ ủng hộ anh như vậy, anh cảm thấy anh bị chiều hư rồi”

Cung Ngũ: “Vốn dĩ là vậy! Anh Tiểu Bảo, anh phải tin rằng anh vĩnh viễn luôn đúng! Ở? Anh Tiểu Bảo còn chưa nói với em, anh cãi nhau với ai thế?”

“Bệ hạ đang vô cùng sốt ruột vì tình hình tài chính hiện tại của hoàng thất. Hắn muốn tìm một người giúp hắn giải quyết vấn đề tài chính” Edward kéo Cung Ngũ ngồi xuống ghế, sau khi dặn dò chuẩn bị bữa tối, anh tiếp tục nói với Cung Ngũ: “Cách mà hắn nghĩ ra là bắt anh đem cống hiến hết tài sản của gia tộc Edward cho đất nước, nói năm đó ba anh cống hiến muộn, nếu cống hiến sớm một chút số tài sản đó thì có lẽ tiên đế sẽ không ra đi sớm như vậy?

“Thật khốn khiếp!” Cung Ngũ tức giận đập lên bàn: “Còn có người vô sỉ không biết xấu hổ như vậy sao? Lại dám lội người quá cố vào chuyện này, thật đúng là thất đức mà!”

Công tước đại nhân nhíu mày, nhìn cô không nói lời nào.

Cung Ngũ lập tức ngại ngùng rút bàn tay đang nắm chặt lại, mỉm cười nũng nịu: “Em biết rồi, em không nên nói những lời không văn minh, ha ha ha

Công tước đại nhân đưa thức ăn vừa được dọn lên đến trước mặt cô: “Biết được thì tốt.”

Cung Ngũ mím môi, lén trợn mắt. Khi phát hiện anh lại trừng mắt nhìn mình, cô vội vàng ngoan ngoãn cầm thìa lên, cúi đầu ăn cơm.

Ăn được hai thìa, cô không kìm được mà hỏi anh tiếp: “Anh Tiểu Bảo, sau này phải làm thế nào? Cãi nhau suốt thời gian dài như vậy, lẽ nào vẫn tiếp tục cãi?”

Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Vẫn còn chuyện khác, không nhìn ra được hắn còn có sự chuẩn bị, vẫn còn có người của các gia tộc khác, nhưng đám người đó đa phần đều không quan tâm tới.”

Các gia tộc khác đa phần chỉ muốn xem náo nhiệt, xem Edward và Quốc vương tranh chấp ra sao, nhưng không loại trừ khả năng có kẻ ở bên trong đổ thêm dầu vào lửa.

Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn người đứng canh giữ trước cửa, “Lát nữa bảo Eugene đến báo cáo cho tôi tình hình mới nhất của phủ Công tước” Anh ngẩng đầu nhắc nhở: “Là Abel Eugene”

Abel là tên của Tiểu Eugene.

“Vâng thưa ngài Edward”

Nhắc tới chuyện này Cung Ngũ liền có chút không vui: “Anh Tiểu Bảo, khi nào phủ Công tước mới diệt trừ xong côn trùng? Chỉ có một con, sao có thể khiến chúng ta không có nhà để về thế”

Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Lúc sáng mami anh mới rất nhiều chuyên gia trong nước tới kiểm tra, có lẽ sẽ nhanh chóng đưa ra kết luận thôi.”

Cung Ngũ vừa nghe liền thấy hào hứng: “Thật không? Vậy bọn họ bắt được Nữ vương gián chưa? Hay là Quốc vương gián chưa? Đã giết chết hết chưa? Còn gián con đã tiêu diệt hết chưa? Em nghe nói gián sống rất dai, đánh mãi không chết. Anh Tiểu Bảo đã có cách xử lý chưa?”

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Có, anh tin bọn họ nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”

“Được đấy! Gián đáng chết, hại em và anh Tiểu Bảo biết bao nhiêu ngày không thể về nhà”

“Đúng vậy” Cổng tước đại nhân nói, “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiểu Ngũ đã có rồi, Tiểu Ngũ rất khỏe mạnh.”

Cung Ngũ ngước quai hàm, đắc ý: “Em đã nói là em rất khỏe mà, thế mà cứ bắt em tiêm một mũi”

Công tước đại nhân nhìn cô, mặt nở nụ cười, không trả lời gì thêm.

Tiểu Ngũ sống ở phủ Công tước gần hai năm, vì thế trong thời gian này chỉ số đó của cô cũng tăng cao, chỉ là thời gian chưa lâu nên khi ra khỏi phủ Công tước thì chỉ số đó của cô cũng dần dần hồi phục lại bình thường.

Chuyện đến nước này, 100% là phủ Công tước có vấn đề, nhưng vấn đề rốt cuộc nằm ở đầu, tối hôm nay sẽ biết được ngay.

Ăn xong thì Cung Ngũ nhảy nhót đi tập đàn, rất may là khách sạn có một cây đàn dương cầm để ở tầng một.

Có người đi qua nói nhỏ vào tại Công tước đại nhân mấy câu, Công tước đại nhân liền nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, anh phải về phủ Công tước một chuyến”

Cung Ngũ lập tức hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải bắt được vua gián rồi không? Em cũng muốn đi xem!”

“Nếu ông Eugene biết Tiểu Ngũ không chăm chỉ, Tiểu Ngũ đoán xem ông ấy sẽ nói gì?”

Cung Ngũ mím môi, cúi đầu vội vàng nghiêm túc tiếp tục đàn.

Công tước đại nhân rời khỏi.

Cung Ngũ: “..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.