Trên đường đến sân bay, Cung Ngũ xụ mặt ra, cô vẫn có chút đau lòng vì chuyện Công tước đại nhân không thể cùng cô trở về Thanh Thành được.
Lý Tư1Không ngồi ở bên cạnh cô, đang hăng say rung chần. Cung Ngũ cằn nhằn: “Cậu hai Lý, anh có thể đừng rung chân nữa không? Ai không biết còn tưởng anh8bị động kinh nữa đấy”
“Này này, Đồ keo kiệt, cô nói cái gì thế hả?” Lý Tư Không trợn mắt: “Cô có tin tôi ném cô ra khỏi cửa xe không? Đến2lúc này rồi mà cô còn dám khiêu khích tôi à? Bây giờ Bảo không có ở đây, ai bảo vệ được cố hả?”
Cung Ngũ khó chịu hừ một tiếng: “Tôi không4thèm nói chuyện với anh. Nếu như anh bắt nạt tôi, tôi sẽ nói với anh Tiểu Bảo” Cô quay đầu lại: “Anh ném tôi ra ngoài mới tốt đấy. Tôi ngã bị thương rồi sẽ có thể nói với mẹ tôi là tối ở lại đây dưỡng thương, như vậy còn có thể ăn Tết với anh Tiểu Bảo nữa”
Nói xong cô mím môi, tức giận.
Nghe thấy cô lẩm bẩm như vậy, Lý Tư Không nhìn về phía trước, không nói gì nữa.
Lúc lên máy bay, Cung Ngũ lấy móc điện thoại ra, lẩm bẩm: “Tôi vẫn nên gọi điện thoại nói cho anh Tiểu Bảo một tiếng thì hơn.”
Nói xong, cổ gọi điện đi luôn.
Điện thoại vang lên ba tiếng, Công tước đại nhân bắt máy: “Alo?”
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ vui mừng mở miệng: “Đoán xem em đến đâu rồi!”
Công tước đại nhân cười trả lời: “Lên máy bay rồi à? Trước khi bay nhớ tắt máy nhé”
Cung Ngũ lén trợn mắt: “Em biết rồi”
Công tước đại nhân: “Trở về có vui không?”
Cung Ngũ ôm điện thoại, dùng sức gật đầu: “Vui! Cực kỳ vui! Nếu như anh Tiểu Bảo có thể đi cùng em, em sẽ càng vui hơn”
“Xin lỗi Tiểu Ngũ” Anh áy náy nói: “Sợ là năm nay anh không thể về được rồi.”
Cung Ngũ gật đầu thông cảm: “Vâng, em biết rồi. Anh Tiểu Bảo rất bận. Lúc ở trường em đã nghe bạn học nói rồi. Anh Tiểu Bảo, anh ở Gaddles một mình phải chú ý an toàn nhé, em sợ có người bắt nạt anh”
“Ừ, anh biết rồi” Công tước đại nhân trả lời, im lặng một lúc, anh lại nói: “Vậy Tiểu Ngũ chú ý an toàn nhé.”
Cung Ngũ ôm điện thoại cười: “Vâng ạ!”
Phía trước có tiếp viên hàng không bắt đầu kiểm tra hành lý của khách, phát thanh thông báo hành khách tắt máy, Cung Ngũ vội vàng nói: “Ôi, anh Tiểu Bảo, em phải tắt máy đây, máy bay sắp cất cánh rồi!”
“Được.” Giọng Công tước đại nhân mang theo ý cười, “Tắt máy đi. Tiểu Ngũ đi đường bình an”
Cung Ngũ cúp điện thoại, vui vẻ nói: “Đợi về đến Thanh Thành lại gọi điện thoại báo bình an cho anh Tiểu Bảo”
Lý Tư Không nhìn cô một cái, “Cô hào phóng như vậy từ lúc nào thế: Gọi điện thoại như vậy đốt tiền lắm mà cô cũng làm à?”
Cung Ngũ: “.”
Cô bủn xỉn đến thế hả? Đây là gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo, lại không phải là gọi điện thoại cho người khác.
“Cũng không phải tôi dùng điện thoại của anh để gọi, không lãng phí tiền điện thoại của anh thì liên quan gì đến anh chứ? Hừ!”
Lý Tư Không im bặt không nói gì.
Cung Ngũ không hiểu sao anh ta lại im lặng như vậy, nhưng cô không dám nói ra, sợ bị Lý Tư Không bắt nạt. Bây giờ, anh Tiểu Bảo thật sự không có cách nào qua đây giúp cố rồi.
Sau khi máy bay ổn định, Cung Ngũ hạ thấp ghế xuống, đắp chăn ngủ.
Lý Tư Không ở bên cạnh ngược lại không buồn ngủ một chút nào, mặc dù cũng nằm xuống nhưng vẫn mở mắt, mặt không biểu cảm nhìn nóc máy bay, đeo tai nghe nghe nhạc.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ. Đổ keo kiệt kia đã ngủ như heo rồi.
Qua một lúc lâu sau anh ta mới không nhịn được mà thở dài, đột nhiên thương tiếc cho người anh em số khổ kia của anh ta.
Trên đường bay trừ dậy ăn cơm ra, thời gian còn lại Cung Ngũ đều ngủ, nếu không không có cách nào giết thời gian được. Cô cự tuyệt giao lưu quá nhiều với Lý Tư Không, đặc biệt là vào lúc anh Tiểu Bảo không có ở đây. Cô là một người bạn gái tốt, tránh cho người khác nắm được thóp nói cô trò chuyện cợt nhả với anh em của Công tước đại nhân sau lưng anh.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay ở Thanh Thành, Cung Ngũ gào khóc muốn về nhà trước, nhưng Lý Tư Không lừa cố lên xe, đưa thẳng cô về biệt thự ở ngoại ô của nhà họ Yến.
Lý Tư Không xuống xe: “Xuống đi, Bảo dặn ông đây đưa cô đến đây. Ông đây là người giữ lời, cô trừng cái gì mà trừng?”
Cung Ngũ về đến đây là buổi trưa, lại là thứ hai, cho nên Yến Đại Bảo không có ở nhà. Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng động đi ra, bà kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Tiểu Ngũ?! Tiểu Màn Thầu?”
Lý Tư Không nhăn mũi: “Di Triển, cháu đã lớn như vậy rồi, có thể đừng gọi cháu là tiểu Màn Thầu nữa được không? Dì gọi cháu Lý Tư Không có được không?”
Triển Tiểu Liên cười: “Được, Lý Tư Không thì Lý Tư Không. Tiểu Ngũ, mau vào nhà đi, mới vừa xuống máy bay hả? Đứa nhỏ này không đưa cháu về nhà trước à? Mau vào nhà nghỉ ngơi chút đi.”