Tâm tình Yến Hồi rất không tốt, may mà không bao lâu Yến Đại Bảo đã về thật, cô đứng ngây ra ở cửa, kinh ngạc: “Ba, nhà chúng ta bị người ta tập kích à?”
Nếu không sao bình phong1ở cửa lại nát ra như vậy? Quá kinh khủng rồi!
Yến Hồi vội vàng vòng qua, cẩn thận kéo Yến Đại Bảo vào: “Đừng đứng ở đó, ngộ nhỡ rơi xuống đập vào đầu thì sao!” Ông ta quay đầu8nói với người dọn dẹp: “Mau quét dọn sạch sẽ đi, suốt ngày làm cái gì thế hả?”
Mọi người: “...”
Yến Hồi tức giận nói: “Toàn là mấy kẻ đáng lo...”
Yến Đại Bảo rất nghi ngờ, nếu như những người đó2thật sự đáng lo, ba cô đã sớm nhảy lên chỉnh đốn người ta rồi.
Cung Ngũ lập tức lao ra khỏi phòng ăn: “Yến Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo “a” một tiếng, ném cái tủi trong tay đi. Túi xoay hai4vòng giữa không trung, Yến Hồi giơ tay bắt lấy, ông ta oán giận mở miệng: “Yến Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo đã quấn lấy Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu chạy nhảy bên ngoài lâu như vậy mà không bị đen đi nha!”
Cung Ngũ sờ mặt: “Tớ hồi lại rồi, đâu phải là không đen đi chứ? Trong sa mạc nóng lắm, tớ bị phơi chảy mỡ ra nữa”
Yến Đại Bảo ôm mặt cô, dùng sức hôn lên má cô một cái, “Tớ nhớ Tiểu Ngũ lắm!”
Yến Hồi ở sau lưng Yến Đại Bảo, khó chịu trừng Cung Ngũ.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, cậu có đói không? Cậu đi rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm. Tớ đói rồi, tới xuống máy bay cái là đến đây ngay”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đến ngay!”
Cô phấn khởi chạy đi rửa tay, sau đó chạy ra cùng ăn cơm. Bát đũa đã được dọn ra đầy đủ, Cung Ngũ vừa phải nói chuyện với Yến Đại Bảo, vừa phải biểu hiện trước mặt Triển Tiểu Liên, vừa phải đề phòng tâm lý u ám của Yến Hồi cuồng con gái. Toàn bộ quá trình Cung Ngũ căng thẳng cao độ, ai cũng phải ứng phó được, tuyệt đối không thể gây trở ngại cho anh Tiểu Bảo.
Quá trình ăn cơm rất vui vẻ, Yến Đại Bảo hào hứng phấn khởi nói chuyện: “Tiểu Ngũ, cậu phải đến trường học cùng đón Giáng sinh với tớ, biết chưa hả?”
Cung Ngũ ngẩn ra: “Hả? Không có ai đón Giáng sinh với cậu à?”
Cô còn định gọi video cùng đón Giáng sinh với Công tước đại nhân nữa.
Yến Đại Bảo trả lời: “Tớ vốn định gọi anh Bánh Bao, nhưng Tiểu Ngũ về rồi, tớ không cần anh Bánh Bao nữa, tới muốn đón Giáng sinh cùng Tiểu Ngũ!”
Yến Hồi tức giận: “Không được tìm cái thằng nhóc chết tiệt đó!” Ông ta xắn tay áo lên: “Xem ra dạy dỗ hôm nay vẫn chưa đủ rồi, chắc phải đến tận nhà nó...”
“Ông làm cái gì thế hả?” Triển Tiểu Liên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ông lại đi gây sự đúng không? Tiểu Bánh Bao không cùng một nhận thức với ông, ông có thể có chút tự biết lấy mình không hả?”
Yến Hồi đập bàn: “Bà tám chết tiệt bà nói cái gì hả? Rõ ràng là thằng nhóc chết tiệt kia không dám! Yến Đại Bảo, không được ở cạnh thằng nhóc chết tiệt đó, nghe thấy chưa hả? Nếu không...”
“Con biết rồi, biết rồi, nếu không ba sẽ treo cổ chết ở cửa phòng con!” Yến Đại Bảo trợn mắt, cạn lời không biết nói gì.
Cung Ngũ: “...”
Người nhà này thật thú vị!
Cô vui vẻ nhìn người nhà Yến Đại Bảo ở bên nhau, mặc dù không giống với nhà khác nhưng loại cảm giác này cũng cực kỳ tốt, có ba, có mẹ, còn có Yến Đại Bảo. Nghĩ đến Công tước đại nhân, Cung Ngũ càng thương anh hơn. Ăn cơm xong, Cung Ngũ bị Yến Đại Bảo quấn lấy, “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, cậu đến phòng tớ đi, hai chúng ta nói chuyện”
Yến Hồi đố kị tim gan phèo phổi xoắn hết cả lại với nhau, “Yến Đại Bảo còn không nói với ông đây là đến phòng nó nói chuyện.”
Triển Tiểu Liên: “...” Không thèm để ý đến ông ta.
Yến Hồi lại nói: “Có mới nới cũ!”
Triển Tiểu Liên phì cười. Bà cầm khăn giấy lau miệng: “Ông ăn cơm đi!”
Bên trong phòng, Yến Đại Bảo kéo Cung Ngũ nằm xuống giường nói chuyện. Cung Ngũ nói muốn về nhà thăm Bộ Tiểu Bát, Yến Đại Bảo trả lời: “Giờ này chắc chắn Bộ Tiểu Bát mới vừa ăn cơm xong, nửa tiếng sau nó sẽ phải ngủ trưa. Mỗi lần Bộ Tiểu Bát ngủ trưa đều phải hai tiếng, cậu có về cũng không chơi với nó được, ở đây nói chuyện với tớ đi”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo hiểu rất rõ Bộ Tiểu Bát, Cung Ngũ ghen tị, “Yến Đại Bảo, cậu như vậy có phải không tốt lắm không, đó là em trai tớ.”
“Tớ biết.” Yến Đại Bảo đắc ý: “Bây giờ cũng là em trai tớ rồi. Cô Nhạc đã nói sau này sẽ là em trai tớ, tớ phải bảo vệ Tiểu Bát, ha ha ha...”
Cung Ngũ hít sâu, thật là khó chịu, em trai bị Yến Đại Bảo cướp mất rồi.
Ở nhà Yến Đại Bảo chơi đến ba rưỡi, Cung Ngũ lại nhắc đến chuyện về nhà, Yến Đại Bảo lập tức đứng lên: “Đi, tới về cùng cậu!”
Cung Ngũ: “...”
Cố ngoan ngoãn chạy đi chào Triển Tiểu Liên và Yến Hồi, nói phải về nhà rồi, Yến Đại Bảo khăng khăng đòi theo Cung Ngũ về biệt thự của Bộ Sinh, đương nhiên, lợi ích của Cung Ngũ là tiết kiệm được tiền xe buýt.
Trước khi về nước Cung Ngủ không nói với Nhạc Mỹ Giảo, cô vốn định tạo cho Nhạc Mỹ Giảo một sự bất ngờ. Cho nên sau khi cổ và Yến Đại Bảo trở về, biệt thự chỉ có người giúp việc, Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh đi làm, ngay cả Bộ Tiểu Bát cũng bị đưa đi rồi.
Cung Ngũ đứng ở phòng khách, đặt hành lý xuống, ngơ ngẩn nhìn về phía Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, làm thế nào bây giờ?”
Yến Đại Bảo nhìn cô một cái, nói như chuyện hiển nhiên: “Còn có thể làm thế nào nữa? Đi tìm Bộ Tiểu Bát thôi.”
Hai người cùng đến công ty Tạo Tinh, đến cổng bị bảo vệ ngăn lại, “Xin lỗi, không phải là nhân viên không thể vào đây”
Yến Đại Bảo xắn tay áo lên, “Anh nói lại một lần nữa xem? Tôi đã đến đây bao nhiêu lần rồi!”
Bảo vệ vội vàng nói: “À, tôi nói cô gái này cơ”
Cung Ngũ trợn mắt: “Tại sao tôi không thể vào mà Yến Đại Bảo lại có thể?”
“Bởi vì cô Yến là người thân của tổng giám đốc Nhạc” Bảo vệ tận tâm làm hết phận sự.
Yến Đại Bảo lập tức chống nạnh cười: “Tôi là người thân của tổng giám đốc Nhạc còn có thể vào, vậy cô ấy càng có thể đi vào. Cô ấy là con gái của tổng giám đốc Nhạc, chị của Tiểu Bát, ha ha ha...”
Kết quả bảo vệ vẫn không cho vào bởi vì chưa gặp bao giờ, cho dù trước kia có gặp thì bây giờ cũng quên mất rồi. Yến Đại Bảo xắn tay áo muốn đánh người, bị Cung Ngũ ngăn lại: “Tớ gọi điện thoại cho mẹ tớ là được, đừng đánh nhau”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra, đổi sim, gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo, điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nhận: “Alo?”
“Mẹ” Cung Ngũ chớp mắt: “Con đang ở dưới tầng với Yến Đại Bảo, muốn đến thăm Tiểu Bát, bảo vệ rất tận tụy làm tròn bổn phận, không để cho con vào”
Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, “Bây giờ con đang ở đâu?”
Cung Ngũ nhắc lại: “Con đang ở dưới công ty Tạo Tinh với Yến Đại Bảo”
“Con đợi đó” Nhạc Mỹ Giảo cúp điện thoại, giơ tay bế Tiểu Bát đang nằm bò trên đất đọc sách lên, ra cửa xuống tầng.
Bộ Tiểu Bát oa oa kêu lên: “Mẹ... sách sách.”
“Đợi lát nữa đọc, chị con đến rồi, chúng ta đi đón chị” Nhạc Mỹ Giảo nhìn nó một cái, nhấn mạnh: “Là chị Tiểu Ngũ”
Bộ Tiểu Bát tự sửa lại: “Chị Đại Bảo”
Xuống dưới tầng, quả nhiên thấy Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang đứng đó.
Tiết trời hơi lạnh cho nên từ xa đã có thể thấy hơi khói bay ra khỏi miệng lúc hai người nói chuyện với nhau, Nhạc Mỹ Giảo đi qua quẹt thẻ, “Tiểu Ngũ, Đại Bảo, vào đi”
Từ xa Bộ Tiểu Bát đã giơ cánh tay nhỏ ra với Yến Đại Bảo: “Chị Đại Bảo... bế bế...”
Yến Đại Bảo giơ tay ra bế lấy nó, dùng sức hôn lên má nó một cái: “Tiểu Bát của chúng ta thật đáng yêu! Nào, đây là chị Tiểu Ngũ, gọi chị đi”
Bộ Tiểu Bát xoay người, nhào vào vai Yến Đại Bảo, kiên quyết không gọi chị.