Bộ Tiểu Bát chu cái miệng nhỏ ra, khuôn mặt nhỏ tròn xoe tủi thân, “Thích chị.”
Cung Ngũ rất đắc ý, bế Bộ Tiểu Bát lên, “Đi, chúng ta đến phòng của chị chơi trò chơi”
Hai chị em vào phòng, Bộ Sinh nhắc nhở: “Nếu như Tiểu Bát làm phiền thì đưa nó ra ngoài”
Bộ Tiểu Bát nghe thấy câu này cảm thấy ba xấu, cậu phùng má lên nhìn chằm chằm Bộ Sinh, tức giận hừ một tiếng, cố ý nói: “Thích chị nhất”
Không thích ba mà ba cũng không để1ý, Bộ Tiểu Bát càng tức giận hơn.
Cung Ngũ đặt cậu lên cạnh giường, cởi giày ra.
“Tiểu Bát có lạnh không?” Cung Ngũ hỏi, cầm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
Chơi được một lúc, Cung Ngũ gọi điện thoại cho Công tước đại nhân, điện thoại vang lên mấy tiếng, không có ai nghe máy.
Cung Ngũ cau mày, nghĩ không chừng Công tước đại nhân phải đến Cung điện rồi, không gọi được cũng không gọi thêm nữa, sợ ảnh hưởng đến anh.
Hai tiếng sau, Công tước8đại nhân vẫn không gọi điện lại.
Cung Ngũ có chút không tập trung, Bộ Tiểu Bát giơ cái tay nhỏ mập lên dụi mắt. Nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa về, cậu cứ quấn lấy Cung Ngủ không muốn ngủ, Cung Ngũ chỉ có thể bế cậu dỗ: “Tiểu Bát nhà chúng ta ngoan nhất, chị bế Tiểu Bát ngủ nhé”
Bộ Tiểu Bát nằm bò trên người Cung Ngũ, nói lí nhí: “Tiểu Bát là người lớn rồi.”
Mơ mơ màng màng buồn ngủ nhưng vẫn không ngủ, Cung Ngũ cứ bế mãi2cho đến lúc cánh tay mỏi nhừ, cuối cùng cậu nhóc mập mạp cũng ngủ.
Bộ Sinh đi đến nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiểu Ngũ?”
“Cửa không khóa”
“Tôi đưa nó đi ngủ” Bộ Sinh đón lấy Bộ Tiểu Bát từ trong tay Cung Ngũ, bế nhóc mập mạp đến phòng ngủ của cậu, thuận tiện còn nhét con thỏ con vào trong lòng cậu cho cậu ôm.
Đợi Bộ Tiểu Bát đi rồi, Cung Ngũ cầm lấy điện thoại di động, xị mặt ra gọi lại lần nữa.
Sau khi điện thoại vang lên một lúc4lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Alo?” Giọng Công tước đại nhân truyền từ điện thoại ra, “Tiểu Ngũ?”
“Anh Tiểu Bảo! Bên anh nhạc nhẽo gì mà ầm ĩ vậy?”
Công tước đại nhân: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh đang ở Cung điện. Bệ hạ tổ chức vũ hội Giáng sinh Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, cô vẫn còn lo lắng Công tước đại nhân ở Gaddles một mình rất cô đơn, hóa ra anh lại vui vẻ như vậy.
Nếu như ở trong Cung điện, cô lại không thể làm phiền nhiều, chỉ đành nói: “Vậy được rồi, anh Tiểu Bảo làm việc đi, em cúp máy trước đây, không làm phiền anh nữa!”.
Không biết tại sao, Cung Ngũ cảm thấy lần này sau khi cô về một mình, anh Tiểu Bảo trở nên hơi lạnh nhạt, rõ ràng lúc cô rời đi vẫn rất tốt, khi đó rõ ràng vẫn quyến luyến bịn rịn, suýt nữa cô đã muốn ở lại với anh.
Cô ôm điện thoại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, buổi tối phải ngủ sớm một chút, đừng thức muộn quá.]
Công tước đại nhân không nhắn lại.
Cung Ngũ lại nhắn tiếp: [Anh Tiểu Bảo, nếu như anh cảm thấy cô đơn, nhớ gửi tin nhắn cho em.]
Công tước đại nhân vẫn không nhắn lại.
Cung Ngũ muốn tiếp tục gửi, lại sợ ảnh hưởng đến anh, đành từ bỏ. Cô để điện thoại lên bàn, nằm lên giường.
Cung Ngũ đứng lên, quyết định ra ngoài chạy một vòng, hi vọng tâm trạng của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bộ Sinh đi ra thì thấy Cung Ngũ ra ngoài, “Tiểu Ngũ, đã muộn thế này rồi còn đi đâu thế?”
Cung Ngũ: “Tôi ra ngoài chạy một vòng cho tỉnh táo chút”
“Sao thế?”
Cung Ngũ thuận miệng trả lời: “Không có gì, đột nhiên muốn chạy bộ thôi.”