Lam Anh vẫn xinh đẹp lạnh lùng như trước, dáng người cao ráo khỏe mạnh, thật sự là mặc cái gì cũng đẹp. Khí chất dồi dào lúc nào cũng làm đàn ông muốn bắt chuyện khiếp sợ lùi xa ba bước.
“Nghĩ gì mà1lại tìm tớ thế?” Lam Anh tò mò, đặt túi xách sang bên cạnh, ngồi xuống đối diện Cung Ngũ, “Trong nhà có chuyện gì à?”
Cung Ngũ chống cằm lên bàn, rũ mắt xuống: “Cãi nhau rồi, không ở nổi nữa. Tớ vốn muốn8tìm Yến Đại Bảo, ba của Yến Đại Bảo nhận điện thoại của Yến Đại Bảo, dọa cho tớ không dám nói gì. La Tiểu Cảnh thấy sắc quên bạn, nói đang trên đường hẹn hò với An Hổ Phách. Anh tớ ngày nào2cũng bận như con quay, nhà họ Cung thì tớ không muốn đến, người khác thì đều không quen đến mức có thể nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cậu thôi”
Lam Anh: “Sao cậu biết tớ sẽ không bận?”
Cung Ngũ: “Cảm4giác chăng, tớ cảm giác hình như trừ đi học ra, cậu chẳng có chuyện phiền não gì khác cả”
Lam Anh bật cười, “Đúng thế, nhiệm vụ ở giai đoạn hiện tại của tớ là đi học, trừ cái này ra, tớ thật sự không có chuyện gì khác. Phải thừa nhận rằng cảm giác của Tiểu Ngũ cậu rất đúng”
“Bởi vì ở ký túc xá của chúng ta, tớ, Yến Đại Bảo, còn có An Hổ Phách hoặc nhiều hoặc ít đều từng nhắc đến người nhà. Nhưng cậu thì chưa từng
Lam Anh nhìn cô không lên tiếng. Không ngờ ở trong ký túc xá lại vẫn có người phát hiện ra điểm này.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, dựa vào lưng ghế, tò mò hỏi: “Lam Anh, có phải là cậu ở nhờ nhà họ hàng không?”
Lam Anh ngẩn ra: “Sao cậu lại nói như vậy?”
“Ăn nhờ ở đậu vốn dĩ chính là nợ người ta, cho dù có nói hay không cũng đều không tiện, cho nên dứt khoát không nói” Cung Ngũ cười: “Có đúng không?”
Lam Anh gật đầu: “Hình như rất có lý, nhưng mà tớ không phải như vậy. Tớ không nói là bởi vì tớ không biết nói cái gì, cũng không có cách nào nói, bởi vì tớ là trẻ mồ côi, tớ không có ba mẹ, không có thân thích”
“Vậy sao... Lúc còn nhỏ tớ luôn hy vọng mình là trẻ mồ côi, tớ cũng không biết tại sao khi đó tớ lại có suy nghĩ như vậy. Tớ cảm thấy nếu như vậy thì sẽ rất ngầu, có thể không bị ràng buộc gì cả.”
Lam Anh nhìn cô không lên tiếng, nhân viên phục vụ mang đồ uống lên cho hai người. Lam Anh cầm lấy ống hút, khẽ khuấy đều, sau đó cười nói: “Không ngầu một chút nào. Cô nhi viện có rất nhiều loại, không phải cái nào cũng tốt đẹp giống như cậu nhìn thấy đầu. Trên đời này tồn tại rất nhiều người lợi dụng danh nghĩa cô nhi viện để vơ vét của cải, thật bất hạnh nơi tớ ở chính là như vậy?
“Vậy có thể không đến cô nhi viện mà!” Cung Ngũ nói: “Cứ ở bên ngoài không phải rất tốt sao?”
Lam Anh cười: “Trẻ con lang thang không có thân phận, ở trên đời này càng không có hy vọng. Nếu như muốn có thân phận chính đáng, lại không có ai bằng lòng nhận nuôi cậu, chỉ có thể vào cô nhi viện thôi. Lúc tớ ở cô nhi viện, cảm nhận chỉ có đói bụng, đói bụng vô cùng vô tận, cho dù có một miếng ăn cũng sẽ không tiếc xông lên tranh cướp, cậu từng thấy cảnh chó hoang tranh đồ ăn chưa? Chính là như vậy đấy”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Lam Anh, cậu nói thật sao? Không phải đang đùa đấy chứ? Cậu thật sự là trẻ mồ côi à? Không phải là câu nói đùa theo tớ đấy chứ?”
Lam Anh nhướng mày, “Nhìn tớ giống như đang đùa với cậu lắm à?”
Vẻ bỡn cợt trên mặt Cung Ngũ vì lời của Lam Anh mà dần dần nghiêm túc lên, “Vậy bây giờ cậu...”
“Bây giờ tớ rất tốt”
Bây giờ cô có quần áo xinh đẹp để mặc, lạnh có thể làm ấm, nóng có thể hạ nhiệt, đói có đồ ăn, khát có nước uống. Cô sắp quên cảm giác lúc ở cô nhi viện rồi, không ngờ hôm nay vì một câu nói của Cung Ngũ mà lại đột nhiên khiến cho cô nhớ lại cảnh cô đã từng thường xuyên bị giật mình trong giấc mơ.
Bẩn thỉu, ẩm ướt, phòng ốc tối tăm không có ánh mặt trời, mấy trăm đứa con gái chen chúc trong một phòng học lớn nhỏ, bên trong xếp toàn giường sắt gỉ sét, bốc lên mùi khó ngửi.
Khi đó, ánh mặt trời đối với bọn họ mà nói thật sự quá xa xỉ, bởi vì bọn họ không được phép ra ngoài, chỉ có các cô gái xinh đẹp mới có tư cách đi ra ngoài. Mỗi lần có người đàn ông giàu có đến cô nhi viện, những cô gái xinh đẹp kia đều sẽ được đưa ra ngoài, lúc đó bọn họ rất hâm mộ, hy vọng người được chọn là mình.
Sau đó bọn họ mới biết, hóa ra thứ những cô gái được dẫn đi đó nhìn thấy không phải là ánh mặt trời, mà là sự tối tăm thê thảm hơn.
Thật mừng vì lúc đó cô vừa đen vừa gầy lại khó coi, nếu không bây giờ nhất định cô không có trạng thái tâm lý tốt mà đối mặt với Cung Ngũ - cô gái giống như hoa này rồi.
Lam Anh vẫn nhớ lần đầu tiên mình bước ra khỏi căn phòng kia, mắt bị ánh mặt trời chiếu vào không mở ra nổi, hóa ra ánh mặt trời thật sự có mùi vị ấm áp.
Cô nhở cái buổi tối hôm đó, tất cả các cô gái đều bị đọc tên, cô ôm đầu ngồi xổm ở dưới đất, có người đi đến sờ tay chân cô, sau đó cô bị người ta kéo đi ra ngoài. Bị kéo ra ngoài cùng cô còn có hơn bảy mươi cô gái nữa, sau đó Lam Anh phát hiện ra bọn họ đang bị sàng lọc, bọn họ bị làm đủ loại kiểm tra sức khỏe để sàng lọc.
Bảy mươi người biến thành năm mươi người, lại từ năm mươi người biến thành ba mươi người, cuối cùng biến thành mười người, lại chọn ra ba người tuổi tác tương đương nhau trong số mười người đó, cô là một trong số đó.
Trước khi rời khỏi cô nhi viện, Lam Anh không có tên, chỉ dựa theo tuổi tác mà đánh mã số, cho đến lúc cô trở thành một trong ba cô gái, cô ấy mới được đặt cho một cái tên xinh đẹp Lam Anh, dây ruy băng màu xanh da trời.
Đó là thứ xinh đẹp đầu tiên cô có trong đời.
Mà sau khi có cái tên này, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn, tất cả trước mắt đều giống như ảo mộng trong câu chuyện cổ tích mà một chị ở cô nhi viện kể.
Ánh mặt trời chói mắt, quần áo xinh đẹp, giường đệm ấm áp, nhà có thể che gió che mưa, cô nằm mơ đều nghĩ đến đồ ăn ngon.
Đương nhiên, trừ những thứ này ra, phần lớn thời gian sinh hoạt của cô đều dành cho việc huấn luyện thể năng và học tập.
Sau khi kháng cự lại hai tuần, dần dần Lam Anh phát hiện đây là cơ hội quan trọng để thay đổi cuộc đời của mình. Có một chị kháng cự lại ba tuần đột nhiên biến mất trong căn cứ huấn luyện, có người nói cho cô biết người chị kia không kiên trì nổi, bị đưa về rồi.
Bị đưa về rồi?
Đưa về cô nhi viện.
Lam Anh ý thức được, còn một tuần nữa cô cũng sẽ bị đưa trở về, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Trừ phi cô cũng muốn trở lại cái cô nhi viện kia.
Cô không muốn, không muốn một chút nào.
Vào tuần thứ ba, gần như loại huấn luyện nào Lam Anh cũng đều dốc hết sức lực. Cô vẫn nhớ một cầu của sĩ quan huấn luyện, chỉ có trở thành người giỏi nhất thì mới có thể khác với người khác.
Cô nhất định là người giỏi nhất.
Cuộc sống của Yến Đại Bảo và cô là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Yến Đại Bảo là công chúa trên trời, cô là con sâu cái kiến thấp cổ bé họng tham sống sợ chết.
Rõ ràng đều là con người nhưng bọn họ lại khác nhau như vậy.
Lần đầu tiên cố nhìn thấy Yến Đại Bảo là qua ảnh, có người nói với cô, cô gái này sẽ là người quan trọng chi phối cuộc sống sau này của cô. Cô gái này yên ổn, vui vẻ, Lam Anh mới có thể sống tốt. Cô gái này không vui, không ổn, ngày tháng tốt đẹp của Lam Anh cũng chấm dứt.
Từ lúc Yến Đại Bảo còn rất nhỏ, Lam Anh đã bắt đầu tìm hiểu tính tình, thói quen, sở thích, bao gồm tất cả hỉ nộ ái ố của Yến Đại Bảo rồi.
Từ lúc Yến Đại Bảo đi nhà trẻ, bên cạnh cô đã xuất hiện một đến hai vệ sĩ kiểu bạn bằng tuổi. Những người này nhất định là trải qua ngàn chọn vạn chọn mới được chọn trúng. Ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là vì Yến Đại Bảo.
Lam Anh là người bảo vệ Yến Đại Bảo khi học đại học.
Nhưng cô không thể nói những chuyện này với bất cứ ai. Điều duy nhất có thể nói với người khác là có một đứa trẻ mồ côi được người ta nhận nuôi.
“Người nhận nuôi tớ rất tốt, cho tớ đi học, mua quần áo cho tớ, cho tới tất cả những gì những đứa bé khác có thể được hưởng, cho nên bây giờ tớ rất tốt” Lam Anh cười ôn hòa với Cung Ngũ.
Lam Anh rất ít cười, lúc ở ký túc xá, phần lớn thời gian mặt cô đều không có cảm xúc.
Cung Ngũ chống cằm nhìn cô ấy nói: “Lam Anh cười lên rất xinh!”
Lam Anh: “Cám ơn cậu. Có lẽ là ở chung với Yến Đại Bảo lâu rồi nên tớ cũng học được cách biết cười chăng?
“Yến Đại Bảo hả?” Cung Ngũ cười: “Yến Đại Bảo chính là một hạt dẻ cười, ở bên cạnh cậu ấy tâm tình thật sự sẽ rất tốt.”
Bởi vì cô ấy ngốc nên dễ lừa.
Yến Đại Bảo ở nhà hắt hơi hai cái: “Có phải là có người nói xấu con không hả? Ai nói xấu con thế?”
Yến Hồi lập tức giận dữ: “Kẻ nào dám nói xấu Yến Đại Bảo của ông đây? Giết chết!”
Yến Đại Bảo xoa xoa mũi, nói: “Có khi nào là bị cảm không?”
Yến Hồi lập tức căng thẳng: “Yến Đại Bảo của ông đây bị cảm rồi! Người đâu? Chết hết cả rồi à? Còn không mau gọi bác sĩ đến cho ông đây?!”
Trong quán cà phê, xuyên qua lớp kính phủ một tầng sương mù, Cung Ngũ và Lam Anh nhìn đường phố người qua người lại, cảm khái: “Thật náo nhiệt, sắp đến năm mới rồi!”